DUYÊN THƠ
Hoàng Dân
Hoàng Dân
(Chuyện ghi từ bài thơ HAI CHỊ EM của
Vương Trọng)
Nín đi em!-Bố
mẹ bận ra toà
Con chị lớn dỗ
đứa em ba tuổi
Thằng bé khóc,
bụng chưa quen chịu đói
Hai bàn tay níu
áo chị đòi cơm
Bố mẹ đi từ
sáng, khác mọi hôm
Không nấu nướng
và không hề trò chuyện
Hai bóng nhỏ ở
hai đầu ngõ hẻm
Cùng một đường
sao chẳng thể chờ nhau?
Biết lấy gì dỗ
cho em nín đâu
Ngoài hai tiếng
ra toà vừa nghe nói
Chắc nó nghĩ
như ra đồng ra bãi
Sớm muộn chi
rồi bố mẹ cũng về
Mẹ bế em và âu
yếm vuốt ve
Bố xách nước
khi mẹ vừa nhóm bếp
Nó sung sướng
vào ra tíu tít
Rồi quây quần
nồi cơm mở vung ra
Nó biết đâu bố
mẹ ra toà
Đối mặt nhau,
đối mặt cùng pháp lí
Chẳng phải chỗ
năm xưa đi đăng kí
Chẳng phải lời
dịu ngọt tháng ngày xa
Nó biết đâu bố
mẹ ra toà
Là cầm cưa xẻ
ngang tình đoàn tụ
Đứa còn mẹ thì
thôi không còn bố
Hai chị em rồi
sẽ mất nhau
Nín đi em!-Em
khản giọng khóc gào
Chị mếu máo đầm
đìa nước mắt
Những bố mẹ bên
bờ chia cắt
(Chép lại qua giọng đọc của một
cô gái ở
Tạp chí VNQĐ, lúc 16h ngày 12.9.2003)
Tại sao tôi
không ghi xuất xứ bài thơ từ một cuốn sách nào đó với những yêu cầu khoa học
tối thiểu như: Nhà xuất bản, năm xuất bản? Bởi đây là câu chuyện khá thú vị, nó
giống như một kỉ niệm nho nhỏ trong cuộc đời dạy học của tôi.
Hồi 15h30 ngày
12.9.2003, một cô học trò cũ tìm đến tận văn phòng của tôi ở trường và vừa nhìn
thấy tôi, thay cho lời chào là một câu hỏi:
- Thầy có còn nhớ tên em không ạ?
Thú thực là tôi
hơi tự ái vì cô học trò cũ này có vẻ kiêu quá! Cô ta coi việc tôi phải nhớ tên
cô ta là đương nhiên? Là một nghĩa vụ? Thậm chí là một niềm tự hào cũng nên?!