NGÔ VĂN PHÚ NGƯỜI LAO ĐỘNG VĂN CHƯƠNG CẬT LỰC
Ngô Văn Phú,
người lao động văn chương cật lực
VŨ QUẦN PHƯƠNG
Anh Ngô Văn Phú, người lao động văn chương cật lực ấy, không còn nữa. Anh đã vĩnh viễn ra đi lúc 15giờ15 ngày 24-10-2022 ở tuổi 88 (1935-2022), tại quê nhà: xã Nam Viêm, thị xã Phúc Yên tỉnh Vĩnh Phúc.
Tôi xin được gọi nhà thơ, nhà văn, nhà phê bình khảo cứu, nhà dịch thuật cao niên ấy là anh như tôi vẫn gọi từ sáu mươi năm trước.
Năm 1962 ấy, khi tôi đang là sinh viên y năm thứ ba và bắt đầu rụt rè làm thơ thì anh Ngô Văn Phú đã xong đại học tổng hợp văn (khóa 1958-1961), đã là người của tòa soạn, chọn thơ cho tuần báo Văn học (báo Văn nghệ bây giờ) của Hội nhà văn VN. Nghĩa là người đã vào nghề, lại làm ở tung thâm văn chương. Tôi có phần ngài ngại khi trò chuyện với anh. Nhưng tôi hỏi gì anh đều tỉ mỉ trả lời. Không vồ vập mà ôn tồn, thân thiện. Thân thiện nhưng nghiêm cẩn, chín chắn. Tôi có cảm giác ông này không biết đùa. Thành ra, tôi chỉ kém anh ba tuổi (bây giờ theo cáo phó lễ tang, mới biết anh sinh 1935, hơn tôi 5 tuổi, chứ trong kỷ yếu hội viên anh sinh 1937. Nhưng cái cảm giác "ngài ngại" khi trò chuyện với anh thì không phải do chênh lệch tuổi, mà có lẽ do tôi sợ mình hay nói vui, dễ lỡ lời. May sao, cái nỗi ngần ngại ấy đã qua mau. Ấy là nhờ một lần tôi được đi cùng anh về một làng quê, trong lúc định tuổi một con trâu đẹp, anh Phú hồn nhiên và khéo léo đưa cả bàn tay nhỏ nhắn quen cầm bút của mình vào miệng trâu Anh đếm răng nó, định tuổi nó và bình luận năng lực cày bừa của nó rành rọt, thuyết phục như một lão nông nói chuyện mùa màng. Về cái vốn hiểu biết nông thôn của Anh Phú, tôi phục một thì tôi còn phục hai cái cách trò chuyện và tác phong thăm răng trâu mộc mạc của anh. Thấy tôi quá lo trâu cắn nát bàn tay, anh Phu còn giảng: phải có cách chứ, làm con trâu nó khoái mình mà cộng tác chứ. Cũng từ đó tôi lần ra hương vị riêng trong thơ nông thôn nông nghiệp của Ngô văn Phú với các nhà thơ hiện đaị khác cùng đề tài với anh. Ngô Văn Phú khai thác nông thôn thời hợp tác xã, nhiều thứ khác trước và đòi hỏi nhà thơ phải phát hiện và ngợi ca những nét khác ấy. Chất thơ, do vậy, rất dễ trùng nhau. mà trùng nhau thì người đọc chóng bứ lắm. Thơ Ngô Văn Phú, vốn hiền lành về bút pháp, thiên về vẻ đẹp truyền thống của quê ta: con chim ngói nết na chịu thương chịu khó quấn quýt với mùa màng như cô gái quê tự thời nảo thời nào. Đôi khi một thoáng tâm linh cổ sơ đánh thức phần kỳ ảo của tưởng tượng đủ sức quyến rũ đầy thơ mộng những tâm hồn khoa học không mê tín nhưng có nhu cầu mê say vẻ đẹp hư ảo của hồn quê chất phác, Ở bài thơ Cỏ bùa mê có dòng chú thích" trong núi Tản Viên, có loại cỏ..., muốn yêu ai hái cỏ bùa mê này mà bỏ" và chất hồn chất giọng của Ngô Văn Phú đã cộng hưởng với chuyện cũ mà thành thơ. Thơ có chất thơ: