Lã Nguyên và
phê bình kí hiệu học*
Mặc
dù kí hiệu học đã được giới thiệu và ứng dụng vào Việt Nam từ những năm 70 thế
kỉ trước, song phải đến Phê bình ki hiệu học của Lã Nguyên, chúng ta mới
có thể coi là một thành quả đáng kể của việc vận dụng lĩnh vực tri thức này
vào nghiên cứu văn học, nghệ thuật Việt Nam, đánh dấu sự trưởng thành và
triển vọng của ngành nghiên cứu kí hiệu học nước nhà.
Vấn đề kí hiệu học tuy đã biết từ
xưa, song trở thành môn khoa học chỉ mới xuất hiện từ đầu thế kỉ XX, bùng nổ
vào những năm 60 và có sự phát triển vượt bậc từ những năm 70 thế kỉ trước. Thế
giới có nhiều trường phái kí hiệu học: F. de Saussure, Ch. Peirce, E. Cassirer,
trường phái Tartus-Moskva. Lã Nguyên đặc biệt tâm đắc với trường phái kí hiệu
học văn hoá của Y.M. Lotman, có một quá trình nghiên cứu lâu dài. Thành quả này
có thể nhận thấy qua mấy điểm sau đây. Một là tác giả từ mấy chục năm gần đây
đã phiên dịch, giới thiệu kí hiệu học và diễn ngôn học của M. Bakhtin, Y.
Loman và các học giả nổi tiếng khác (Xem: Lí luận văn học – Những vấn
đề hiện đại (2012, 2017) , Kí hiệu học văn hoá, 2014, 2015). Hai là
vận dụng một số khái niệm kí hiệu học để mô tả khá thuyết phục một số ngôn ngữ
nghệ thuật trong một số văn bản văn học được tập hợp trong cuốn sách này.
Như đã biết, ngôn ngữ nghệ thuật
hình thành trên cơ sở ngôn ngữ tự nhiên nhưng không đồng nhất với ngôn ngữ tự
nhiên. Là ngôn ngữ nghệ thuật, người ta chỉ có thể miêu tả nó (như miêu tả
tiếng Việt, tiếng Anh), mà không thể định nghĩa nó. Mà muốn miêu tả thì phải có
khái niệm công cụ, thao tác khoa học thì mới làm được. Ngày trước cũng có người
muốn miêu tả kí hiệu trong ca dao, tục ngữ và thơ ca, nhưng chỉ với cặp khái
niệm cái biểu đạt và cái được biểu đạt, quá nghèo nàn, nguời ta đã không làm
được. Các bạn hãy đọc bài Văn học hiện thực xã hội chủ nghĩa và hệ hình giao
tiếp nghệ thuật của Lã Nguyên. Vấn đề nổi bật trong giao tiếp là ai nói,
nói gì, nói với ai, nói thế nào, vạch ra các yếu tố ấy với trật tự của chúng
trong một trào lưu văn học, ta có mô hình giao tiếp của trào lưu ấy. Trong
trường hợp văn học hiện thực xã hội chủ nghĩa Việt Nam (Văn học này ở Liên Xô,
Trung Quốc thời trước cũng có tình hình tương tự, nhưng không đậm đặc như ở ta,
nhất là trong thơ Tố Hữu), ta nghe được tiếng nói của kẻ chiến thắng, nói về
bốn nhân vật - kí hiệu: lãnh tụ anh minh, mẹ vĩ đại, chúng con chiến đấu
anh hùng, bên cạnh đó là kẻ thù – bầy thú man rợ, đã khái quát được các nhân
vật chính của một nền văn học. Trong chúng con lại có hai loại nhân vật - kí
hiệu: một loại được nói, tuyên bố các chân lí, một loại chỉ hành động mà không
nói. Chỉ với các kí hiệu ấy văn học chúng ta đã kể và nói vô vàn câu chuyện của
văn học một thời.
Điều thú vị là không chỉ thơ mà cả văn xuôi hiện thực xã hội
chủ nghĩa trên nét lớn đều đặt vừa khít vào cái mô hình giao tiếp đó, nó chính
là các từ vựng cơ bản trong ngôn ngữ của văn học hiện thực xã hội chủ
nghĩa Việt Nam giai đoạn trước năm 1975. Nói đúng hơn đó là siêu ngôn ngữ của
văn học tuyên truyền mà mỗi nhà văn, mỗi thể loại, mỗi tác phẩm văn học cụ thể
lại có ngôn ngữ cụ thể. Đó là siêu ngữ của môt thời lạm phát các loại kí hiệu
để động viên con người, tạo thêm động lực bổ sung khi trong thực tế con người
chỉ có thiếu thốn và đau khổ, khi “tiếng hát át tiếng bom”, “một người làm việc
bằng hai”, “một ngày bằng hai mươi năm”, “lịch sử chọn ta làm điểm tựa”, “trong
đêm tối tim ta làm ngọn lửa”. Văn học ấy là sản phẩm của trường kí hiệu ấy. Con
người đương thời sống và cảm xúc trong dòng thác các kí hiệu ấy mà phần nào
cách li với thực tế khắc nghiệt, coi mô hình ấy là cuộc sống thật. Theo tôi,
không chỉ văn học, mà cả hội họa, điêu khắc, sân khấu và đặc biệt là âm nhạc,
ca khúc thời ấy cũng đều sáng tác theo mô hình giao tiếp ấy. Bạn sẽ hỏi: Vậy
độc giả đương thời có hiểu nền văn học này theo mô hình giao tiếp kia hay
không? Tôi nghĩ họ vẫn hiểu như thế, nhưng xem đấy là chân lí duy nhất đúng và
chân thật, đồng thời cảm thấy nó đẹp đẽ, ngọt ngào. Nhưng khi bạn đọc đã có ngữ
cảnh khác, một mô hình giao tiếp khác, thì cái mô hình kia mới lộ ra sự khuôn
sáo và sơ lược.
Nhà nghiên cứu Lã Nguyên tại buổi tọa đàm
Trong bài Nguyễn Tuân, nhà văn
của hình dung từ , nhà nghiên cứu lại xem nhà văn là người viết và đi tìm
cách viết của nhà văn, từ đó chỉ ra Nguyễn Tuân là nhà văn của hình dung từ.
Hình dung từ là tên gọi của nghệ thuật miêu tả nó làm nhạt đi hứng thú đối với
cốt truyện gay cấn. Lã Nguyễn đã chỉ ra nội hàm của cái hình dung từ ấy trong
suốt tiến trình viết của nha văn trải qua các giai đoạn: hình dung từ về kì
nhân, kì sự, kì thú, sang văn học cách mạng ông chuyển sang hình dung từ về kì
quan (cảnh sắc đất nước) và quái nhân (tức viết về phi công Mĩ). Khi viết về kì
quan và về quái nhân, nhà văn đồng thời thực hiện nhiệm vụ tuyên truyền của văn
học hiện thực xã hội chủ nghĩa, mà chủ thể là người mang hệ giá trị của người
chiến thắng. Sử dụng hình dung từ chính là ngôn ngữ nghệ thuật của Nguyễn Tuân.
Nó không chỉ miêu tả mà còn biểu diễn, làm dáng đủ loại cung bậc. Chỉ bấy nhiêu
kí hiệu Lã Nguyên đã khái quát gần như trọn vẹn toàn bộ phong cách nghệ thuật của
nhà văn, cả nét đẹp, độ tinh vi, nét cá tính lẫn nhược điểm. Chỉ có “kì văn” là
nhà nghiên cứu chưa phân tích, bởi làm việc này đòi hỏi sẽ phải viết một cuốn
sách dày thì mới nói hết. Tôi đặc biệt đánh giá cao các bài tiểu luận loại đó,
coi là những bài phê bình kí hiệu học đúng nghĩa. Đọc các bài ấy, dù bạn đọc đã
rất quen với đối tượng nghiên cứu của chúng vẫn cứ thấy ngạc nhiên thú vị về
những điều mới lạ vừa được phát hiện.
Theo kí hiệu học, sự phát triển,
biến đổi của văn học một thời đại hay sự đổi thay phong cách một nhà văn
đều có nghĩa là biến đổi về ngôn ngữ nghệ thuật và đều có thể nghiên cứu từ
phía ki hiệu học. Lã Nguyên đã có các bài viết về bức tranh thể loại văn học
của giai đoạn văn học trước 1975, của tiếng nói to, nói nhỏ trong giai đoạn văn
học sau năm 1986, của bước ngoặt do Nguyễn Huy Thiệp tạo ra trong văn học đổi
mới, dấu hiệu hậu hiện đại trong văn của Nguyễn Huy Thiệp, Phạm Thị Hoài, Đặng
Thân, ngôn ngữ nghệ thuật của Sương Nguyệt Minh trong Miền hoang, hay
những đổi mới trong tiểu thuyết Nguyễn Xuân Khánh, Ma Văn Kháng... Lã Nguyên đã
sử dụng các biểu hiện kí hiệu khác nhau khá thành thục. Khi thì tiếng nói to,
nói nhỏ, khi thì hình ảnh áp phich, tượng đài thị giác, khi thì không gian nghệ
thuật, khi thì nguyên tắc dương tính, âm tính, khi thì các phép tu từ kí hiệu
học như phúng dụ (allegorie), biểu trưng (embleme), biểu tượng (symbole), giai
thoại (anecdote), nghịch dị (grotesque). Lã Nguyên thường dùng lối đối lập ngôn
ngữ nghệ thuật của thời đại này với thời đại kia, ví như văn học trung đại, văn
học trước 1975, văn học đổi mới, văn học hậu hiện đại. Các thao tác nghiên cứu
giúp cho người đọc một cách nhìn, một cách kiểm chứng, một nhận thức có tính
thực chứng, khách quan, một tri nhận cụ thể về ngôn ngữ nghệ thuật, sự khác
biệt của nó với ngôn ngữ tự nhiên. Ông vừa nghiên cứu vừa diễn giải các phạm
trù, khái niệm kí hiệu học mà ông sử dụng, giúp bạn đọc có thêm tri thức để lí
giải, dẫu có lúc có thể hơi dài dòng và có những chỗ trùng lặp, vì đã nói ở bài
này rồi, sang bài sau thấy nói lại. Có thể có chi tiết bạn đọc sẽ có chút hoài
nghi, song đối với một hường phê bình mới, chúng không ảnh hưởng đại cục.
Sự giải mã của Lã Nguyên đối với văn
học giai đoạn trước không phải là giải mã của kẻ đương thời, mà là kẻ giải mã
của người thời đại sau, khi dòng thác kí hiệu của một thời đã đi qua, nó có ý
vị như một phản tỉnh, một tái nhận thức, một lời chào biệt. Ông không đứng ở vị
trí của người đam mê đương thời, không ở vị trí của “fan” hâm mộ Nguyễn
Tuân. Sự giải mã đối với Nguyễn Huy Thiệp, Phạm Thị Hoài, Nguyễn Xuân Khánh…
lại có ý vị khác. Nó là giải mã đồng thời là chào mừng, mời gọi một ngôn ngữ
mới, thúc giục chúng nảy sinh. Chính ở đây thể hiện bản chất của phê bình.
Phê bình kí hiệu học của Lã
Nguyên là sự mở rộng thi pháp học sang một lĩnh vực mới với những công cụ mới.
Tuy nhiên ông vẫn kế thừa thi pháp học ở tính quan niệm của hình thức, bởi hình
thức mang tính quan niệm là một cách nói khác về tính kí hiệu của nghệ thuật.
Điều này thấy rõ qua thao tác chung của nghiên cứu thi pháp và kí hiệu học
trong quá trình kiến tạo kí hiệu của Lã Nguyên. Điều này cũng thấy rõ qua bài Thơ
Tố Hữu – kho “kí ức thể loại” của văn học từ chương, thì những lời thề,
cáo, chiếu, biểu, hịch, tâm thư đều đã được chúng tôi nói tới trong Thi pháp
thơ Tố Hữu ở phần Thể loại thơ trữ tình chính trị sử thi. Lã Nguyễn chỉ đặt
lại trên bình diện khác.
Phê bình kí hiệu học chính là phát
hiện, kiến tạo kí hiệu, giải mã kí hiệu, phiên dịch kí hiệu, là giải thích ý
nghĩa của các kí hiệu. Kí hiệu học cũng là nghĩa học. Từ nghĩa của người phát,
sang nghĩa của văn bản đến nghĩa của người giải thích đều đã có sự thay thế, sự
đổi thay. Văn bản bao giờ cũng đa mã, đa nghĩa, mã văn bản và mã giải thích
không đồng nhất, đồng thời trong quá trình tồn tại của văn bản có những ý nghĩa
chết đi và ý nghĩa mới sinh thành theo ngữ cảnh mới. Một sự giải mã mới sẽ
khiến cho cách giải mã cũ trở nên vô hiệu và khi chưa có cách giải mã khác thì
nó vẫn là cách đọc hợp lí. Đây chính là thực chất của lịch sử phê bình và tiếp
nhận và cũng là ý nghĩa của phê bình kí hiệu học hôm nay..
Ý nghĩa của phê bình kí hiệu học rất
to lớn. Bởi kí hiệu là phương tiện duy nhất của mọi hoạt động biểu nghĩa, giải
nghĩa, giao tiếp, của văn hoá nói chung, phương tiện duy nhất để lưu giữ thông
tin và sản xuất thông tin. Kí hiệu cũng là cấu trúc nội tại của mọi hoạt động
biểu nghĩa. Nghĩa, ý nghĩa (bao gồm sự nảy sinh, phát đi, truyền đạt, tiếp
nhận, hiểu, biến dị) là vấn đề hạt nhân của mọi khoa học nhân văn mà nghiên cứu
văn học là bộ phận trong đó. Kí hiệu học được coi như là phương pháp luận chung
của khoa học xã hội và nhân văn. Như thế phê bình kí hiệu học là khuynh hướng
phê bình phù hợp nhất của thời đại. Đó là con đường ngắn nhất, trực tiếp nhất
đi thẳng vào biểu nghĩa của văn bản. Nhiều nhà nghiên cứu đã khẳng định kí hiệu
học sẽ là khuynh hướng của phê bình văn học thế kỉ XXI. Bởi văn học thế kỉ XXI
sẽ tự giải thoát khỏi những cách biểu đạt “phản ánh” hiện thực theo lối “ngây
thơ” hay “tự biểu hiện” một cách vô thức, khi đó nghệ thuật sẽ tự giác sử dụng
vô vàn kiểu kí hiệu để thể hiện tư tưởng. Tốc độ biến đổi của văn hoá trong
thời hội nhập gia tăng, hoạt động kí hiệu ngày càng sôi động, nhu cầu biểu
nghĩa và giải mã đột biến. Cách biểu đạt của văn học cũng ngày càng mới lạ. Như
cầu đọc hiểu các văn bản mới ngày càng cấp thiết. Một khi đã miêu tả được ngôn
ngữ nghệ thuật của văn bản thì nghĩa và ý nghĩa của nó cũng tự hiển lộ, và nhà
nghiên cứu không cần phải bình tán gì về nội dung của văn bản nữa, mà người đọc
tự cảm thấy tất cả dự vị của sự phát hiện. Phê bình kí hiệu học cho thấy tính
chất sắc bén của nó trong việc đọc các văn bản khó, dài, nhiều trang hoặc rất
bề bộn. Bởi ngôn ngữ nghệ thuật này bị giấu kín dưới bức tranh đời sống
sinh động, cho nên đi tìm ngôn ngữ này tương tự như một cuộc khảo cổ. Nó đòi
hỏi nhà nghiên cứu phải có thao tác mới, rất công phu, kiên nhẫn, phải đọc
thuộc, hầu như rất thông thuộc, thậm chí là thuộc lòng cái văn bản được
nghiên cứu, xác lập mô hình, rồi kiểm chứng, khớp lại với từng văn bản trong
cái tổng thể được nghiên cứu, nếu thấy khớp thì lúc đó mới yên tâm về sự khái
quát ngôn ngữ.
Kí hiệu học của Lã Nguyên không phải
là kí hiệu học kiểu F. Saussure, R. Jakobson, R. Barthes, U. Eco, mà là kí hiệu
học của trường phái Tartus - Moskva của Y. Lotman và các nhà kí hiệu học Nga
thời kì hậu xô viết, đặc biêt là trường phái M. Bakhtin, N. Tamarchenco, V.
Tiupa, Y. Shatin. Phê bình kí hiệu học của Lã Nguyên xuất hiện vào giai đoạn mà
sự hạn hẹp của kí hiệu học Saussure được khắc phục, kí hiệu ba thành phần của
Peirce được sử dụng. Không phải ngẫu nhiên mà Lã Nguyên không dùng đối lập nhị
nguyên cái biểu đạt và cái được biểu đạt, mà lưu ý tới kí hiệu ba thành phần:
tên gọi, nghĩa và ý nghĩa. Đây chính là nguyên nhân khiến cho phê bình kí hiệu
học của Lã Nguyên khác với nghiên cứu kí hiệu học của Phan Ngọc, Hoàng Trinh và
những người khác. Không phải ngẫu nhiên mà trong khi tiến hành phân tích kí
hiệu học đối với văn bản, ông đều sử dụng các mã văn hoá, tức là mã liên văn
bản đã có trước được thể hiện trong văn bản. Ông giải mã Nguyễn Tuân dựa vào
một chữ “kì” đã có trong văn học trung đại.
Bằng những bài nghiên cứu táo bạo,
công phu, Lã Nguyễn đã trình làng một hướng phê bình mới, phê bình kí hiệu học.
Chúng tôi vui mừng tin tưởng rằng khuynh hướng này sẽ nhanh chóng được bắt rễ,
lan toả trong nghiên cứu, phê bình văn học Việt Nam, làm cho bức tranh nghiên
cứu phê bình văn học Việt Nam thêm đa dạng.
Hà
Nội, ngày 19 tháng 6 năm 2017
[*] Lời bạt
viết cho sách: Lã nguyên – Phê bình kí hiệu học – Đọc văn như là hành trình
tái thiết ngôn ngữ. Nxb Phụ nữ, 2018.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét