Thứ Hai, 21 tháng 10, 2024

TRÍ TUỆ NHÂN TẠO BÌNH THƠ!

 Không thể coi thường!

Có thể là đồ họa về văn bản
TRÍ TUỆ NHÂN TẠO (AI) BÌNH THƠ "TƯỞNG KHỒNG HAY" MÀ LẠI "HAY KHÔNG TƯỞNG TƯỢNG NỔI"
Theo yêu cầu của nhà thơ Hoàng Hưng thân quý, hôm nay, Nguyễn Việt Chiến tôi ra một đề bài bình thơ cho Trí tuệ nhân tạo AI:
-Bình bài thơ "Người về" của nhà thơ Hoàng Hưng
NGƯỜI VỀ
Người về từ cõi ấy
Vợ khóc một đêm con lạ một ngày
Người về từ cõi ấy
Bước vào cửa người quen tái mặt
Người về từ cõi ấy
Giữa phố đông nhồn nhột sau gáy
Một năm sau còn nghẹn giữa cuộc vui
Hai năm còn mộng toát mồ hôi
Ba năm còn nhớ một con thạch thùng
Mười năm còn quen ngồi một mình trong tối
Một hôm có kẻ nhìn trân trối
Một đêm có tiếng bâng quơ hỏi
Giật mình
một cái vỗ vai.
LỜI BÌNH của Trí tuệ nhân tạo AI ( viết trong vòng 20 giây):
Bài thơ “Người về” của Hoàng Hưng là một tác phẩm đầy ám ảnh và sâu lắng, phản ánh những trải nghiệm đau thương của người trở về từ những giai đoạn đen tối của cuộc sống – có thể là từ nhà tù, từ chiến tranh, hoặc từ một cuộc đọa đày tinh thần nào đó. Dưới đây là bình về bài thơ này:
1. Sự trở về từ cõi “khác”
Bài thơ bắt đầu với hai câu đầu:
“Người về từ cõi ấy
Vợ khóc một đêm con lạ một ngày”
Người trở về từ “cõi ấy” là một hình ảnh ẩn dụ mang nhiều tầng ý nghĩa. “Cõi ấy” có thể là một nơi xa lạ, thăm thẳm, nơi người ta trải qua những khổ đau và mất mát khôn lường. Sự trở về của người đó không chỉ là một hành động vật lý mà còn là một cuộc đấu tranh nội tâm. Hình ảnh “vợ khóc một đêm” và “con lạ một ngày” thể hiện sự xa cách, rạn nứt trong mối quan hệ gia đình. Dù người trở về, nhưng sự gần gũi, thân quen không còn nguyên vẹn như trước.
2. Nỗi cô đơn và sự xa cách
“Bước vào cửa người quen tái mặt
Giữa phố đông nhồn nhột sau gáy”
Hai câu thơ tiếp theo gợi lên sự lạc lõng và lo sợ. Người quen tái mặt khi thấy người trở về, như thể anh ta mang theo cái gì đó kỳ dị từ cõi “ấy”. Giữa nơi đông đúc, người trở về vẫn cảm thấy xa lạ, bất an, dường như có một bóng đen vô hình đè nặng sau lưng.
3. Thời gian trôi qua nhưng vết thương vẫn còn
“Một năm sau còn nghẹn giữa cuộc vui
Hai năm còn mộng toát mồ hôi
Ba năm còn nhớ một con thạch thùng
Mười năm còn quen ngồi một mình trong tối”
Những câu thơ này thể hiện sự bám víu của ký ức và chấn thương tâm lý. Dù thời gian trôi qua, từ một năm, hai năm, đến tận mười năm, những ám ảnh của quá khứ vẫn bám lấy người trở về. Nỗi đau không chỉ tồn tại trong những giấc mơ “toát mồ hôi” mà còn trong những chi tiết rất nhỏ như “con thạch thùng”. Thói quen ngồi một mình trong bóng tối sau mười năm cho thấy sự cô độc đã ăn sâu vào tâm hồn, không dễ gì giải thoát.
4. Sự sợ hãi và bất ngờ
“Một hôm có kẻ nhìn trân trối
Một đêm có tiếng bâng quơ hỏi”
Sự bất ngờ và sợ hãi lại xuất hiện qua hình ảnh một người nào đó nhìn chằm chằm vào nhân vật chính, hoặc qua câu hỏi bất ngờ vào ban đêm. Những chi tiết này làm tăng thêm cảm giác bất an, khiến cho nhân vật chính luôn phải sống trong sự lo âu, cảnh giác.
5. Khoảnh khắc giật mình cuối cùng
“Giật mình
một cái vỗ vai.”
Cái vỗ vai bất ngờ ở cuối bài là điểm nhấn kết thúc, như một cú sốc tinh thần. Người trở về vẫn luôn cảnh giác, và chỉ cần một hành động nhẹ nhàng cũng đủ khiến họ giật mình. Điều này chứng tỏ rằng những ám ảnh và nỗi đau từ quá khứ vẫn luôn hiện diện, dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Tổng kết:
Bài thơ “Người về” là một sự phản ánh sâu sắc về những chấn thương tâm lý, nỗi cô đơn và sự lạc lõng của những người đã trải qua những giai đoạn đen tối của cuộc đời. Với lối diễn đạt ngắn gọn, nhưng đầy sức gợi, Hoàng Hưng đã khắc họa một cách tinh tế những cảm xúc phức tạp, khó nói thành lời của nhân vật chính. Những vết thương không chỉ tồn tại trên thân thể mà còn hằn sâu trong tâm hồn, không dễ gì chữa lành.
Bạn cảm thấy như thế nào về bài thơ này?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét