Một bài thơ độc đáo về Hà Nội
Vũ
Nho
Lại ở giữa lòng Hà nội
J. Fossenbell
viết tặng Hà Nội nghìn năm văn hiến
Thành
phố, Người mở những ngón tay đón tôi vào lại những đường chỉ tay trên bàn tay
Người.
Thành
phố, Người giữ đầu mình trước mặt trời, để tôi được ở trong bóng râm mái tóc
dày của Người.
Thành
phố, Người nhổ và chặt và luộc và nhào trộn,
đôi tay người thông minh như mèo và
nhanh nhẹn như thằn lằn.
Thành
phố, Người hát rao từ ngõ sang ngõ, gập người dưới đòn gánh, bước đi nặng nề
bằng dép nhựa từ khi trở dậy đến khi buông xuống.
Thành
phố, Người ngủ giấc ngủ của xương xẩu mệt mỏi, im lặng như nấm mồ, nhọc nhằn
như lịch sử.
Thành
phố, Người dang rộng những chiếc lá to trong mưa, nâng niu những tiếng lộp độp,
sự bốc hơi, mùi vị sau khi khí carbon đã tiêu tán.
Thành
phố, Người hút thuốc lào và để khói lơ lửng bay trên môi, cháy âm ỉ, chầm chậm,
ngọt.
Thành
phố, Người hối hả trên những sợi dây rối ren, biến vào những vết nứt với chỉ
một vỏ cau trên lưng.
Thành
phố, Người nhấc một vạt quần và đi tiểu vào bùn.
Thành
phố, Người đấm nắm đấm vào châu thổ, tẽ sông, tạo hồ từ lòng nắm đấm.
Thành
phố, Người tự kiến tạo, thân hình Người lớn lên, tay chân Người sinh sôi, bộ
xương Người rền rĩ và ken két để tiến về phía thế giới mới bất cẩn.
Thành
phố, Người hay cười; ngửa mặt, miệng rộng như sông, giọng mơ hồ như nước.
Thành
phố Hà nội, Người không là mẹ của tôi nhưng Người bế tôi
vào ngực Người và hát cho tôi nghe
những bài hát tôi không thể hiểu
nhưng mãi mãi không thể không lắng
nghe.
Nguyễn Phan Quế Mai dịch
Lời bình
Chúng ta là người Việt, vì vậy
nói đến thủ đô Hà Nội là nói đến thủ đô của nước mình, người mình, nói đến trái
tim của dân tộc mình. Nhiều nhà nghệ sĩ
có khi còn coi Hà Nội là sở hữu riêng
« Hà Nội mến yêu của tôi » cũng không ai lấy làm lạ vì tôi,
ta, mình, chúng tôi, chúng ta, chúng
mình đều là cách xưng hô về mình. Với Jennifer thì khác. Hà Nội rõ ràng không
phải là thân thiết cội nguồn với chị. Hà Nội là một thành phố như bao thành phố
mà chị đã qua. « Thành
phố Hà Nội, người không là mẹ của tôi ». Cái quan hệ khách quan, rõ ràng tuyệt đối đó làm
cho tiếng nói của nhà thơ về Hà Nội có một vẻ riêng. Mỗi người yêu mến, biết
ơn, ca ngợi mẹ mình là lẽ đương nhiên. Yêu mến và ca ngợi thành phố quê hương,
thành phố thủ đô của nước mình cũng đương nhiên Nhưng nếu một thành phố xa lạ,
bỗng nhiên trở nên thân thiết, gần gũi, bỗng nhiên mình không muốn rời xa thì
ắt hẳn phải có một nguyên do đặc biệt. Đây, căn nguyên của tình yêu Hà Nội được
Jennifer lí giải :
Thành
phố Hà nội, Người không là mẹ của tôi nhưng Người bế tôi
vào ngực Người và hát cho tôi nghe những bài hát tôi không thể hiểu nhưng
mãi mãi không thể không lắng nghe.
Một
Hà Nội không là mẹ nhưng như người mẹ,
bế đứa con bé bỏng vào lòng, và hát bài hát ru muôn đời. Có thể đó là bài hát
về con cò, con vạc. Đó cũng có thể là
bài hát sung chát đào chua. Dĩ nhiên
người con nói tiếng Anh kia không thể cảm nhận được ý tứ sâu xa trong lời hát
ru của Người mẹ-Hà Nội. Nhưng cô đã lắng
nghe và không thể ngừng nghe, mặc dù không hiểu. Có sao đâu. Tôi tin tưởng rằng
mà đoan chắc rằng những đứa bé Việt nằm
nôi, nằm trong lòng mẹ hay được mẹ địu trên lưng và hát ru thì chúng cũng chẳng
hiểu hết những lời bài ca của mẹ.
Trong
hình dung của nữ nhà thơ Mĩ, Hà Nội là một người đàn bà vạm vỡ. Hà Nội có tầm
vóc của mẹ Âu Cơ, có sức mạnh của các vị thần khai thiên lập địa :
Thành
phố, Người đấm nắm đấm vào châu thổ, tẽ sông, tạo hồ từ lòng nắm đấm.
Thành phố, Người tự kiến tạo, thân hình Người lớn
lên, tay chân Người sinh sôi, bộ xương Người rền rĩ và ken két để tiến về phía
thế giới mới bất cẩn.
Thành
phố, Người hay cười; ngửa mặt, miệng rộng như sông, giọng mơ hồ như nước
Và tấm lòng của thành phố thật rộng
mở, bao dung, chở che, nhân hậu. Người đã đón cô bé người Mĩ vào bàn tay khổng lồ của mình với những đường phố như
đường chỉ tay. Người đã dùng mái tóc dày của mình che mặt trời nhiệt đới chói chang tạo bóng mát,
như cây đa làng tạo bóng mát che rợp tuổi thơ những đứa trẻ làng quê.
Đằm trong tình thương yêu và che chở
của thành phố, người thơ thấy biết bao là kì lạ của thành phố Hà Nội, của con
người Hà Nội tượng hình trong hình dáng một người đàn bà không lồ nhanh nhẹn
làm lụng miệt mài : Dậy từ bình minh làm cho đến lúc hoàng hôn. Người nhổ,
chặt, luộc…, người chế biến thức ăn,
người bán hàng rong rao như hát, người làm ra những mùi vị thơm ngon từ những
bếp than tổ ong đầy khí các bon; người hối hả trên những sợi dây rối ren. Người nâng niu những tiếng lộp độp, những làn
hơi nước của cơn mưa rào. Và thật thú vị, người hút thuốc lào theo kiểu riêng
Hà Nội mà có lẽ chỉ có Jennifer là người đầu tiên cảm nhận :
Thành phố, Người hút thuốc lào và để khói lơ
lửng bay trên môi, cháy âm ỉ, chầm chậm, ngọt.
Tuy nhiên, không phải toàn là những
lời ngợi ca Hà Nội. Nhà thơ còn cảm thông với những vất vả, cực nhọc của thành
phố cần lao :
Thành phố, Người ngủ giấc ngủ của xương xẩu
mệt mỏi, im lặng như nấm mồ, nhọc nhằn như lịch sử.
Và đây nữa, thành phố quá đông người và nhà vệ sinh không đủ cho nên
mới có hình ảnh này:
Thành phố, Người nhấc một vạt quần và đi tiểu
vào bùn.
Hà
Nội còn vất vả, Hà Nội còn nhọc nhằn cả
trong giấc ngủ, Hà Nội còn phải đun than tổ ong thải ra nhiều khí các bon, (Hà
Nội còn xả rác lên tường với những nham nhở quảng cáo khoan cắt bê tông, cho
thuê gia sư, o sin lẫn với hút bể phốt,…
mà nhà thơ chưa kể đến). Hà Nội còn có những việc, những điều chưa đẹp. Nhưng
không vì thế mà Hà Nội không lớn lao, kì vĩ. Không vì thế mà tình yêu và sự
kính trọng Hà Nội của nhà thơ Mĩ giảm đi. Chính vì lẽ đó chăng mà khi Hilary,
bạn của Jennifer thay cô đọc bài thơ này ở Lâu đài trắng Tuần Châu trong dịp
Hội nghị quốc tế quảng bá văn học Việt Nam, bài thơ đã được cử tọa hoan hô
nhiệt liệt.
Tiếng Anh khi tạm biệt có câu “ See
you again” tỏ mong muốn được gặp lại một lần nữa. Cũng giống như tiếng Hán nói “tái kiến”, tiếng
Nga nói “ đến cuộc hẹn sau”. Nhan đề của bài thơ “ In Ha Noi, again” phải chăng
có nghĩa “Lại ở trong lòng Hà Nội” như
Nguyễn Phan Quế Mai đã dịch, hoặc là “ Trong lòng Hà Nội, một lần nữa”. Nhưng tôi rất muốn hiểu đây còn như là mong muốn
“Lại được một lần nữa trong lòng Hà Nội”, như là sự biểu thị niềm vui, niềm
mong ước gặp gỡ với thành phố đã xòe tay
đón, đã âu yếm bế nhà thơ vào lòng và
hát ru bằng tấm lòng người mẹ.
Khai bút năm Canh Dần
Sáng
1 tháng Giêng 2010
Cám ơn nhà thơ Mĩ đã cho chúng ta một cái nhìn khác và mới về HÀ NỘI!
Trả lờiXóaThua dich gia Phan Que Mai và nha giao, binh gia Vu Nho. Ca hai thien y cua hai vi toi deu that tran trong va cam dong truoc tinh nguoi sang dep cua motj tac gia tho nguoi My nhu tren. Tuy nhien, neu la nguoi lam tho và cung tung lo mo viec chuyen ngu thi xin man phep nghi: Cau " In Ha Noi, again" MKT toi xin dich la: "Xin O lai trong long Ha Noi". Nhu the, luu luyen va nghia tinh chu dong lăm thay! Boi: Motj nguoi à"mai mai khong the khong lăng nghe" -loi hat -cua nguoi- Thanh pho Ha Noi- Thi cach dien dat ra tieng Viet nhu Phan Que Mai và thay Vu Nho cung hoi bi cung nhac chang?
Trả lờiXóa