Nơi ấy bình
yên
Tản văn
Thân yêu tặng công viên
Bạch Đằng
Nguyễn Thị Lan
1. Nơi ấy bình yên trời, bình yên đất, bình yên mặt hồ…
Nơi ấy có một khoảng không gian thoáng đãng với hồ nước trong mênh
mông, với hàng cây xào xạc, với những con đường nhỏ quanh co hun hút
Nơi ấy là công viên Bạch Đằng của thành phố quê tôi.
Nằm ở phía Đông thành phố, công viên Bạch Đằng bao quanh hồ Bạch Đằng.
Nơi đây thực sự là “lá phổi xanh”, “lẵng hoa”, “viên ngọc bích”, “chiếc gương
khổng lồ” của thành phố. Chốn này tràn ngập một màu xanh: xanh trời, xanh mặt
nước, xanh mặt đất, xanh những hàng cây. Giữa lòng thành phố ồn ào náo nhiệt,
cái không gian đầy xanh ấy đủ rộng, đủ yên bình và lắng sâu để cho ta một cảm
xúc an lành. Con người có thể lạc hẳn vào sự tĩnh lặng, mát mẻ, trong lành rất
hiếm hoi của đời sống đô thị. Công viên là một khoảng lặng êm đềm, trầm tư.
Vòng quanh hồ, bất cứ ở điểm nào dừng chân, nhìn ra mặt hồ đều thấy một không
gian toàn cảnh đẹp lung linh, thực và ảo khiến tâm hồn ta lãng đãng, phiêu diêu
cùng thiên nhiên kỳ thú, chan chứa chất thơ.
Ở đây thiên nhiên và con người dường như có sự đồng điệu. Những người
yêu thiên nhiên có thể đắm mình trong màu xanh của vạn vật. Không khí nhẹ nhàng
và man mác buồn bao phủ đã cho ta những giây phút bình lặng với trái tim của
chính mình. Nơi đây không dành cho người vội vã, hãy đi thật chậm, nghĩ, cảm thật
sâu….
2. Một năm có bốn mùa thì công viên cũng đẹp suốt bốn mùa.
Bắt đầu bằng mùa Xuân, khi cái lạnh của mùa Đông đã qua, vạn vật ở nơi
đây bừng lên, cây lá nảy lộc mơn mởn sức sống; liễu trắng thay lá, liễu đỏ ra
hoa, tùng tháp, lộc vừng, cọ, cau, sanh, si….xanh mướt đón gió xuân. Rồi những
thảm cỏ xanh non tơ, những thảm hoa rực rỡ sắc màu. Ở đây có bao loài hoa mà du
khách chưa biết tên? Rồi mưa xuân, mưa như bụi rây không thấm một làn áo mỏng.
Sự sống từng ngày nảy mầm dưới lớp mưa xuân, dưới làn gió xuân ẩm ấm.
Mùa Hạ là mùa nhiều năng lượng và rạo rực, cây cối bước vào thời kỳ
phát triển sung mãn nhất. Những tán lá xanh của hàng cây cổ thụ như cái ô khổng
lồ che bớt cái nắng của ngày hè nóng nực. Đi dưới cái vòm xanh mát ấy ta thấy
thư thái, mát mẻ, dễ chịu. Mùa Hè cũng là mùa hoa bằng lăng, hoa phượng và hoa muồng
nở. Những ngày đó, công viên có nhiều khoảng trời rực rỡ sắc tím, sắc đỏ, sắc
vàng, đem đến cho du khách một cảm giác vừa nồng nàn ấm áp vừa dịu dàng bình
yên. Và mưa. Trong tháng nóng nhất của mùa Hè, những cơn mưa tháng sáu làm dịu
đi những oi bức và dịu cả tâm hồn. Những con đường trong công viên sạch sẽ hơn,
những hàng cây như xanh hơn. Mùa Hè ở đây ta cũng được thưởng thức giàn nhạc
giao hưởng của những chú ve con. Trong vòm lá xanh kia ta giật mình vì tiếng
kêu đột ngột, ầm ĩ, kéo dài của chúng. Ta thấy ngạc nhiên làm sao từ những cơ
thể nhỏ bé ấy lại có thể phát ra những tiếng kêu to khỏe như vậy? Tiếng kêu ồn
ã như muốn khẳng định sự hiện hữu và mạnh mẽ của chúng trong mùa Hè.
Mùa Thu được coi là mùa đẹp nhất và đặc trưng nhất trong năm của công
viên. Trong cái nắng Thu vàng óng ánh, bầu trời trong xanh không gợn chút mây,
cả công viên chìm trong sắc Thu lãng mạn. Khoảng thời gian này ở đây có chút se
lạnh của cơn gió lạ, chút dịu dàng của tia nắng ban mai, chút sương còn đọng lại
trên chiếc lá vàng khẽ rơi. Cây vẫn xanh nhưng chút lá rơi xao xác như hò hẹn để
níu chân, níu lòng người qua lại. Cuối Thu, cây hoa sữa bắt đầu ra những cụm
hoa nhỏ xíu. Hương hoa sữa thoang thoảng đâu đây. Và gió. Đến đây có cảm giác
choáng ngợp trước cái lồng lộng của gió. Gió làm mặt nước gợn sóng lăn tăn. Và
sương giăng giăng nhẹ vào sáng sớm và chiều tà. Những lúc sương mờ bảng lảng, cảnh
vật trở lên mơ hồ huyền ảo như hư, như thực.
Mùa Đông, cây cối đã bớt màu xanh, những tán cây đã chuyển sắc. Những
chiếc ghế đá đã vắng bóng người. Đã vắng những đôi tình nhân sánh bên nhau dạo
bước trong những buổi chiều lạnh, mặt hồ buốt giá, sương mờ giăng làm cho nó
như rộng ra, mờ ảo. Cái màu xám của mùa Đông từ bầu trời, mặt nước đã chiếm ngự
nơi đây. Những con đường nhỏ bao quanh hồ, hôm nay dường như có chút lạ: rộng
hơn, lạnh hơn. Gió bấc xao xác rung cây nghiêng bóng xuống mặt hồ. Người đi chợt
như khép kín lại: quàng lại chiếc khăn, khép lại tà áo, cài chặt thêm chiếc
cúc. Trong ngày mưa phùn gió bấc, mưa nối nhau miệt mài hun hút cỏ cây phố xá mờ
trong mưa. Người đến đây ngơ ngác như thiếu vắng mất ngọn lửa rừng rực của nắng
Hạ. Và chợt ao ước một bàn tay truyền hơi ấm trong làn mưa phùn tê tái.
3. Những lúc thấy lòng cô đơn, trống trải tôi lại đến nơi đây
Đến đây để được thư giãn. Khung cảnh công viên thật mơ mộng như một
vùng thẩm mỹ thuần khiết. Tại khu bán đảo, tôi ngồi hưởng những cơn gió mát rượi,
phóng tầm mắt ra xa nhìn mặt hồ gợn sóng. Gần hơn, những hàng liễu rủ đung đưa
trước gió. Tôi sung sướng thưởng thức những hương vị ngọt ngào mà thiên nhiên
ban tặng, lắng nghe tiếng nói “vô ngôn” từ bầu trời, mặt nước mênh mông. Trước
thiên nhiên thoáng đãng, tâm hồn ta như được giải phóng, thư thái vô cùng, muốn
thét lên một tiếng thật dài, cho tan hết những ưu lo phiền muộn, để hòa vào tiết
trời, tiết gió nơi đây.
Đến đây để được cô đơn, để có một khoảng trời riêng; để mình ta đối diện
với ta; để lặng nghe những biến thái của lòng mình, để nghĩ suy và cảm xúc. Ta
cần những phút giây như thế.
Đến đây để được nhớ, nhớ về “những kỷ niệm xa vời đẫm ướt”. Những
không gian xanh nơi đây đã tạo nên ký ức của tôi và của bao người. Trong cái miền
ký ức sâu thẳm, lòng ta quay lại rất xa những giấc mơ quá vãng. Giữa cái guồng
quay chóng mặt của cuộc sống, đến đây ta được sống chậm lại với những hoài niệm
quá khứ. Hơn bất cứ nơi nào, ở đây nỗi nhớ như ngọn lửa giấu trong lòng lâu nay
bùng phát, vừa khêu gợi nồng nàn, vừa dịu dàng xao xuyến không khi nào nguôi
ngoai. Nhớ về tuổi thơ ngập nắng, nhớ những vụng dại đã qua, nhớ bao yêu thương
xa vời mãi mãi, nhớ bao mất mát mà đến giờ trái tim ta vẫn rỉ máu vẫn mang một
nỗi đau âm ỉ để ta thổn thức…
Đến đây, bất chợt lại nhớ về câu thơ của Thanh Tùng:
“Bây giờ tôi ăn một nửa
Nửa dành cho những ngày xưa
Bây giờ tôi đi giật lùi
Tình yêu ở phía sau tôi”
Lại nhớ câu của người-đàn- bà- thơ, Thảo Phương.
“Còn mình ta-mình ta….mình ta
Và trái tim luôn luôn buồn nhớ”
Còn tôi, tâm hồn đầy xao xuyến, tôi nhớ về “người ấy”. Năm xưa, ở đây,
tôi đã có “những đêm trắng”. Trong quán nhỏ, tôi và anh nhâm nhi cốc cà phê,
tay trong tay lặng ngắm mặt hồ về đêm. Nơi đây, tràn đầy sự thinh lặng và tỏa
lan hương vị cỏ cây, tiếng người, tiếng xe cộ văng vẳng xa xa mơ hồ. Tiếng thì
thào yên ả. Hạnh phúc thật đơn sơ bình dị, sao giờ đây với tôi trở nên quá xa xỉ,
xa xôi? “Một tình yêu nhỏ có thể đi cả quãng đường dài”, anh đã cho em một tình
yêu lớn như thế, có thể giúp em đi suốt cuộc đời mà vẫn thấy nồng ấm, không cô
đơn. Có lẽ nào em lại quên anh?
Đến đây, nỗi buồn như sâu hơn bất cứ chốn nào và tôi khao khát. Hình
như cái cô đơn, buồn nhớ bủa vây khiến ta càng khao khát được ai đó, bằng tình
cảm trong sáng thuần khiết đủ để chữa lành cho ta những nỗi đau, những vết
thương. Nơi đây cảm giác cô đơn càng nhói buốt, cảm giác khao khát càng tràn đầy.
Cảm giác được khóc bên một bờ vai tin cậy, được che chở thật ấm áp và hạnh phúc
biết bao.
4. Nơi ấy bình yên, thật bình yên….
“Bình yên” như là điều kiện cần có của mỗi người trong cuộc sống chạy
theo nhu cầu. Bình yên để lắng mình, để điều chỉnh lại cảm xúc và nhìn lại
mình, để nghĩ về những gì đã qua, những gì sắp tới đồng thời tìm cho mình một
hướng đi mới, khoảnh khắc đó thật cần thiết cho cuộc sống.
Mỗi lần đến nơi đây, tôi như trở về với bản thể của mình. Tôi đã có những
“khoảng lặng”, những giây phút “an tịnh” trong tâm hồn. Tôi đã tận hưởng những
khoảnh khắc bình dị nhất mà cuộc sống xô bồ gần như đã lãng quên, tâm hồn trở
nên trong trẻo phong phú và nhạy cảm hơn, thấy cuộc đời đáng sống hơn.
Hạnh phúc thay, nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi tôi sống trọn đời đã
có một chốn bình yên như thế.
Hải Dương đầu xuân 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét