NỖI BUỒN CHIẾN TRANH, PHIÊN BẢN XẤU CỦA “PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ”
Lần đầu, đọc Nỗi buồn chiến tranh-NBCT, tôi thốt lên trong đầu: Cái đéo gì thế này, một phiên bản Việt của Phía Tây không có gì lạ đây rồi, nhưng phiên bản này xấu và đầy tính ăn cắp. Nhưng xấu thì xấu hơn, ăn cắp ý tưởng thì trắng trợn và không thấy cái đẹp của Số phận con người, không hướng thiện.
Xin nói về tác giả và tác phẩm Phía Tây không có gì lạ trước.
Erich Maria Remarque là tác giả của Im Westen nichts Neues dịch sang tiếng Việt là Phía Tây không có gì lạ, hay Mặt trận Miền Tây vẫn yên tĩnh. Ông là một cựu binh Đức từng tham gia Chiến tranh thế giới thứ nhất, sau đó về làm giáo viên và bỏ nghề thành nhà văn, từng được đề cử giải Nobel văn chương. Ngày nay, tại quê hương ông có con đường mang tên ông; có giải thưởng mang tên ông như một sự tri ân và ghi nhớ dù ông bị trục xuất khỏi nước Đức dưới thời Quốc xã.
Tiểu thuyết này mô tả các kinh nghiệm từng trải của những người lính Đức trong Chiến tranh thế giới thứ nhất.
Ông cũng là tác giả của cuốn Zeit zu leben und Zeit zu sterben- Thời Gian Sống và Thời Gian Chết, dịch sang tiếng Anh, được dựng phim với tựa đề A Time to Love and a Time to Die, Thời gian để Yêu và Thời gian để Chết.
Tác phẩm Phía Tây không có gì lạ miêu tả cuộc đời từ lúc cùng nhập ngũ với sáu người bạn học đến khi chết của một anh lính Đức trong cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất.
Cuốc sống lính tráng được mô tả chân thực đến đậm đặc, bất cứ người lính nào trải qua chiến trận đều thấy bóng dáng của mình trong ấy: Lười tập; ăn cắp thực phẩm được thứ gì thì ăn trộm thứ ấy... chỉ để thỏa mãn cơn đói triền miên; văng tục đéo xíu; trùm chăn đánh chỉ huy; trốn trại đi chơi gái; bị thương nằm viện và nỗi nhớ nhà; diễm phúc được đi phép về thăm mẹ; chiến hào bẩn thỉu; trận chiến đầu tiên-kẻ thù đầu tiên và lần g.iết người đầu tiên... nhiều lắm, vỏn vẹn trong gần 200 trang sách.
Anh lính Paul Bäumer chết vào một ngày tháng 10 năm 1918, một ngày mà tình hình trên suốt Mặt trận yên ả đến lạ kỳ, tới mức các báo cáo quân sự từ mặt trận phía Tây chỉ chứa gọn một câu "Ở phía Tây, không có gì lạ" và nó đã được lấy làm tựa đề cho cuốn tiểu thuyết.
Lúc người ta lật người anh lính lên, gương mặt anh vẫn toát ra vẻ bình thản chứ không hề có một biểu hiện đau đớn gì cả.
Có vẻ như anh hài lòng vì sự kết thúc đã đến.
Tác phẩm mô tả sự thật: Con người trong chiến tranh nó nhỏ nhoi đến bi thương, nó đầy nét sống tiêu cực đến bẩn thỉu và kiếp sống phổ biến cho tất cả những người tham gia trận chiến không từ một ai.
Và cũng mô tả một sự thật: Tất cả những người lính chiến đều thanh thản nhận số phận của mình, và đều chỉ mong về với mẹ.
Trở lại tiêu đề bài viết, tại sao tôi gọi NBCT là một phiên bản của Phía Tây không có gì lạ, thì bạn hãy đọc nó đi: Cũng ra trận không vui vẻ gì, cũng đói khổ, cũng nhầy nhụa gái mú, cũng suy ngẫm như thật về người lính hai bên chiến tuyến... Cái thêm của NBCT là cuộc sống hậu chiến với đầy tiêu cực: Lính lác ăn trộm ăn cướp, gái nhà lành thì thành buôn gia bị tổ thuế cựu chiến binh cưỡng hiếp trấn lột, cuộc sống hậu chiến đầy bế tắc... một motif hậu chiến giống như trích từ các trang sách Âu Mỹ đầy rẫy.
Nhưng Cái gì đẹp thì không đẹp bằng, cái gì xấu bẩn thì xấu bẩn hơn, tôi không muốn nhắc lại chi tiết, bẩn bài viết của mình.
Đọc Nỗi buồn chiến tranh, không thấy chút tự hào của người lính tham gia cuộc chiến giành lại độc lập tự do của đất nước, đặc biệt, không thây tinh thần Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh của những người tham gia Giải phóng Dân tộc khỏi giặc ngoại xâm, không thấy khí thế Giải phóng miền Nam, chúng ta cùng quyết tiến bước của bao lứa trai lên đường đánh giặc Mỹ và sẵn sàng hy sinh tuổi trẻ, hy sinh tương lai và đã nằm xuống vì chính nghĩa.
Đọc NBCT, chỉ thấy bẩn thỉu và oán hận.
Tôi không hiểu sự tri ân vừa qua cho tác giả cuốn tiểu thuyết này có ý nghĩa gì.
Hay, những người tri ân này họ muốn phỉ nhổ vào Cuộc chiến tranh thần thánh mang lại thống nhất đất nước, mang lại độc lập tự do của Dân tộc Việt Nam mà bao lớp trai ra trận và bao người đã nằm lại không về với mẹ.
Điều đó, hãy để cho những người có trách nhiệm trả lời, phần tôi, một người lính sẵn sàng hy sinh thân mình vì Đồng bào mình, vì Tổ quốc của mình chỉ biết nói như vậy./.
Bác sỹ Phạm Ngọc Thắng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét