CHUÔNG NGỌ
(Đọc bài thơ này có ai nhận ra đây là Nguyễn Bính "thi sĩ chân quê" không. Năm 1943 ở tuổi 25 ông có mặt ở Sài Gòn. Và theo như bài thơ này thì ông đã yêu một người con gái theo đạo tên Uyên mà ông không ngại kêu lên cả tên mình và tên người yêu trong thơ. Nhưng vì người ngoại đạo và người theo đạo nên mối tình đã không thành kết quả. Và nhà thơ của đồng bằng Bắc Bộ sống ở đô thành Nam Bộ đã trách Chúa, và tuyên xưng một Chúa khác của đôi lứa yêu nhau: Chúa lòng. Bài thơ này thuộc chuỗi thơ phương Nam của ông cho thấy một Nguyễn Bính giang hồ vô Nam đã có một diện mạo và giọng điệu rất khác với khi còn ở quê hương bản quán.)
Lạy chúa con xin chúa một giờ
Mười hai giờ ngọ của tình xưa
Chúng con hai đứa Uyên và Bính
Khi bóng cây xanh trước ngõ tròn
Là giờ hắn sẽ nhớ thương con
Con nhìn ảnh chúa rồi con khóc
Trăm thảm nghìn thương mắt mỏi mòn
Chuông ngọ, từng hồi chuông ngọ đổ
Từng hồi chuông ngọ đổ chơi vơi.
Con nghe chuông đổ rồi con khóc,
Cứu rỗi linh hồn con chúa ơi!
Cái hôm hắn bước lên xe cưới.
Khóc lả người đi chúa biết không?
Chúng con ngoại đạo hay ngoan đạo
Vẫn biết và tin có "Chúa lòng"!


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét