NHỮNG CÁNH BUỒM
Hoàng Trung
Thông
Hai cha con bước đi
trên cát
Ánh mặt trời rực rỡ biển
xanh
Bóng cha dài lênh
khênh
Bóng con tròn chắc nịch
Sau trận mưa đêm rả
rích
Cát càng mịn biển càng
trong
Cha dắt con đi dưới
ánh mai hồng
Nghe con bước lòng vui
phơi phới
Con bỗng lắc tay cha
khẽ hỏi:
Cha ơi! Sao xa kia chỉ
thấy nước, thấy trời
Không thấy nhà không
thấy cây, không thấy người ở đó?
Cha mỉm cười xoa đầu
con nhỏ
Theo cánh buồm đi mãi
đến nơi xa
Sẽ có cây, có cửa, có
nhà
Vẫn là đất nước của ta
Những nơi đó cha chưa
hề đi đến
Cha lại dắt con đi
trên cát mịn
Ánh nắng chảy đầy vai
Cha trầm ngâm nhìn mãi
cuối chân trời
Con lại trỏ cánh buồm
xa nói khẽ:
Cha mượn cho con buồm
trắng nhé,
Để con đi…
Lời của con hay tiếng
sóng thầm thì
Hay tiếng của lòng cha
một thời xa thẳm
Lần đầu tiên trước biển
khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong
tiếng ước mơ con.
Lời bình của Vũ Nho
Bài thơ là lời kể lại của người cha về một buổi sớm mai đẹp
trên bờ biển xanh, cát mịn, nắng hồng. Trước khung cảnh bao la của trời nước,
người con hỏi khẽ về khoảng không vắng lặng trùng khơi. Sao chỉ thấy trời và nước,
không thấy nhà, thấy cây, thấy con người? Nghĩa là bát ngát biển khơi, không thấy
sự sống bằng mắt thường. Câu hỏi của con thật ngây thơ vì con chỉ biết những gì
nhìn thấy. Người cha đã giải thích cho con bằng hình ảnh cầu nối “cánh buồm” :
Theo
cánh buồm đi mãi đến nơi xa
Sẽ có cây, có cửa, có nhà
Vẫn là đất nước của ta
Những nơi đó cha chưa hề đi đến
Đất nước ta rộng và lãnh thổ của ta không chỉ đất liền mà cả
những đảo gần, đảo xa. Những Cát Hải, Cồn Cỏ, Hòn Mê, Hoàng Sa, Trường Sa, Côn
Luân, Hòn Khoai, Phú Quốc… “Vẫn là đất nước của ta”. Người cha đã
gieo vào lòng con tình yêu biển đảo, tình yêu đất nước một cách tự nhiên. Cha cũng
chân thành nói với con rằng những nơi đó, người biết qua sách vở chứ “ chưa hề đi
đến”.
Những cánh buồm
trên biển là phương tiện, nhưng cũng là hình ảnh tượng trưng cho những chuyến đi
xa đất liền. Người con, như bao con trẻ muốn khám phá, muốn hiểu biết, đã nhờ
cha :
Cha mượn cho con buồm trắng nhé
Để con đi…
Không phải là bước đi trên đất liền mà cha đang dắt. Người
con muốn đi theo cánh buồm để đến những nơi xa, những nơi “ là đất nước của ta”. Khát vọng của người
con là khát vọng của tuổi trẻ. Đồng thời
khát vọng đó cũng là tiếp nối khát vọng của cha. Người cha gặp lại mình trong
“tiếng ước mơ con”. Điều con ước mơ cũng
là điều cha đã từng mơ ước. Đó là ước mơ tiếp nối của các thế hệ đi đến những nơi
“đất nước của ta” để giữ gìn, bảo vệ.
Đồng thời đi xa hơn đất nước mình nối vòng tay hữu nghị với bạn bè thế giới.
Bài thơ viết đã
lâu, nhưng khát vọng đi đến bến bờ xa, khát vọng đến các đảo khơi như chuỗi ngọc
quý của Tổ quốc để khám phá, giữ gìn, bảo vệ thì vẫn luôn tươi mới!
Tháng 12 năm 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét