Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

BÀN VÀ TÁN VỀ TỨ KHOÁI ( tiếp)

BÀN VÀ TÁN VỀ TỨ KHOÁI ( tiếp)
                 Đường Văn - Hoàng Dân
                                                                   Đường Văn

4.     Tam khoái: ĐỤ  

            Giao hợp (Hán Việt), tính giao, mây mưa, lên đỉnh Vu Sơn, hủ hóa, sinh hoạt (phòng the),… Dân dã, nôm na, suồng sã, tục tĩu, trần trụi thì có:  làm tình, trò đực - cái, địt, đụ, phít, tĩn, chơi, xơi (con gái, đàn bà), cưỡi, nhảy, phủ, lẹo (thường dùng cho động vật), hiếp (dâm),… Mời bạn tìm thêm những từ đồng (gần) nghĩa trong trừng từ vựng: Đụ, cho vui! Tôi là người dốt ngoại ngữ nên không biết trong các ngôn ngữ tiếng Anh, Pháp, Đức, Nga, Trung, Nhật, Lào Căm pu chia… có bao nhiêu từ dùng để chỉ khái niệm này?
           Tôi nghĩ dân gian xếp đụ hàng tam khoái là thật chí lý. Vì nhiều lẽ:
  • So với ăn, ngủ, đụ không phải là nhu cầu sống còn. Con người không ăn, không ngủ có thể chết; nhưng người cả đời không  được giao hợp với  người khác giới vẫn có thể sống khỏe, sống vui, thậm chí hạnh phúc (độc thân vì quan niệm hay vì tu hành, dù đắc đạo hay chưa!)
  • Nhưng nếu thế, phải xếp đụ sau bài tiết (ỉa, ỵ) chứ! Vì tắc đường bài tiết (đại tiện, tiểu tiện và có thể cả trung tiện – đánh rắm) cũng có thể nguy tới tính mạng! Nhưng có lẽ giao hợp (đụ) được xếp trên là vì nó không bẩn thỉu, hôi thối, khai khú như khi thực hiện hành vi ỉa, đái, đánh rắm,… cũng là hoạt động (hành lạc) chăng? Còn về khoái cảm, tôi e rằng thật khó so sánh, khoái nào hơn khoái nào?!
  • Ăn uống, ngủ nghỉ, đái, ỉa…đều là những hoạt động thực hiện trên 1 cá thể. Tât nhiên, nhiều khi con người vẫn có nhu cầu ăn uống chung đụng, tập thể hay đối ẩm song ẩm (2 người). Và chỉ có lũ trẻ con tinh nghịch mới rủ nhau cùng đi đái, đi ỵ! Nhưng giao hợp thì khác hẳn. Nghĩa gốc của từ Hán Việt 2 tiếng này đã chỉ rõ: Giao: tiếp xúc, qua lại, đưa… giữa hai hoặc nhiều cá thể. Hợp: Hai hoặc nhiều cá thể kết nối, tiếp xúc, hòa đồng….với nhau, vào trong nhau. Hành vi giao hợp chỉ có thể được thực hiện khi có sự kết hợp xác thịt (và tinh thần) giữa hai cá thể khác giới nam – nữ. Sự kết hợp độc đáo này (tinh trùng (giống đực) + trứng (giống cái ) mang tính bản năng gốc mà kết quả là sự mang thai của cá thể nữ (cái), để 9 tháng 10 ngày sau, 1 cá thể người thế hê con sẽ chào đời. Ấy là chức năng  truyền giống của loài người và muôn loài.
  • Tuy nhiên, trong quá trình thực hiện hành vi này,cả hai cá thể đều được thăng hoa trong khoái cảm tinh thần  - thể xác vô biên (lên đỉnh, lên tiên, Vu sơn, đỉnh Giáp, non Thần) khác hẳn 3 loại khoái cảm ăn, ngủ, ỵ. Vì đó là khoái cảm nhục thể - tình yêu bừng bừng, rần rật khắp cơ thể, tập trung cao độ ở các cơ quan, bộ phận sinh dục của cả hai trong sự tiếp xúc, cọ sát với những tốc độ, cường độ khác nhau, dâng, rút như những đợt thủy triều, khiến cặp đôi làm việc yêu, cơ hồ quên hết tất cả ngoại giới. Từ đó, tình cảm đôi bên càng trở nên nồng nàn, thắm thiết. Bởi thế, ca dao mới có câu:
Dao đâm vào thịt  thì đau,
Thịt đâm vào thịt, nhớ nhau suốt đời.
Không ít những cặp vợ chồng ban ngày cãi nhau chí chóe, mâu thuẫn căng thẳng rồi đến đêm lại làm lành chóng vánh chỉ nhờ một cú làm tình mà cả hai cùng mãn nguyện.
Tuy là một trong những bản năng gốc của sinh vật, nghĩa là không cần ai dạy, đến tuổi, đến kỳ rồi cũng biết, không cần học tập cũng làm được và có kết quả. Nhưng mặt khác, con người muốn trở nên CON NGƯỜI VĂN HÓA - VĂN MINH thì không những phải chỉ học ăn, học uống, học gói, học mở, học ỉa, học đái… mà còn phải học cả phương pháp giao hợp và hiểu biết vệ sinh tình dục nữa. Sách Tố nữ kinh chẳng đã là cuốn sách giáo khoa phòng the dành cho vua chúa và cung tần mỹ nữ Á đông đó sao?  Truyện Nhục bồ đoàn (Cái đệm thịt, Trung Quốc) kể chuyện chàng Tiếu Tiếu Sinh cả đời ham mê khoái dâm, tinh nguyện phẫu thuật cấy mảnh dương vật chó  hòa với dương vật của y để tăng sức mạnh và độ cứng, bền khi giao hợp với đủ loại gái lành, tiểu thư, gái điếm… Nhưng cuối cùng cũng chán chường, từ dâm, xuống tóc, về nương dưới bong bồ đề!...Một cái kết khiên cưỡng, cố làm cho có hậu  1 cách giả tạo!...
Làm nào để  đưa nàng, đưa chàng cùng lên đỉnh non Thần khoái lạc? Làm cách nào để khắc phục chứng trên bảo dưới không nghe khó trị? Chứng chưa đến chợ đã hết tiền khiến cả hai: người thì bẽ bàng, kẻ thì thất vọng, khó chịu? Rầy ra và đáng sợ hơn là người nữ bị dính bầu không đúng lúc, ngoài kế hoạch? Khiếp nữa là chứng phạm phòng, (thượng mã phong), có thể đi trong cơn cực khoái?... Tất cả những điều đó đều cần phải tìm hiểu kỹ càng, học tập nghiêm túc với động cơ nghiêm trang, đúng đắn nhất với mỗi người, nếu muốn duy trì và củng cố tình yêu, hạnh phúc gia đình bền vững, dài lâu.
Con người thời đại @, nhất là lớp trẻ, cần thức nhận sâu sắc về văn hóa tình dục trong mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với tình yêu, hôn nhân và hạnh phúc gia đình. Chẳng hạn tư tưởng thể hiện trong câu thơ đùa mà thật của Nguyễn Bảo Sinh:
Trong tình có dâm, trong dâm có tình,
không phải là câu thơ tục tĩu, khiêu dâm bẩn thỉu như ai đó dài miệng chê bai, mà là 1 nhận thức đúng đắn, khoa học về vai trò và mối quan hệ giữa tình dục và tình yêu. Tình yêu đơn thuần tình cảm chỉ là lãng mạn không tưởng thuần túy và khó có thể tồn tại lâu bền. Ngược lại, chỉ có tình dục (dâm) mà không có tình yêu thì chỉ là lối ăn bánh trả tiền, lợi dụng thân xác lẫn nhau cho thỏa mãn cơn động dục chó lợn mà thôi! Từ đây, không phải đồng tình hay khuyến khích, nhưng cũng không nên quan niệm chữtrinh” đáng giá nghìn vàng như ngày xưa và chuyện những cặp tình nhân quá yêu nhau, chiều nhau tới mức ăn cơm trước kẻng (nhưng vẫn đi tới hôn nhân, chứ không phải chàng quất ngựa truy phong, bỏ của chạy lấy người, kiểu Sở Khanh) thì các bậc làm cha mẹ cũng không nên vì thế mà hắt hủi, trừng phạt nặng nề, thậm chí coi chúng là đồ mất dạy, bỏ đi, từ mặt, kệ xác chúng! Ngay như chàng Kim Trọng thông minh, hào hoa kia còn chiêu tuyết cho Thúy Kiều:
Chữ trinh kia cũng có ba, bảy đường,
Có khi biến, có khi thường,
Cớ sao chỉ một con đường chấp kinh?
Như nàng lấy Hiếu làm Trinh
Bụi nào bụi được vào mình ấy vay?!
Phải chăng đó là lời biện hộ có phần chủ quan, vơ vào, nhưng không phải không có lý và rất thấu tình?!
Tình yêu  - hôn nhân – tình dục đồng tính lại là một vấn đề phức tạp, nan giải khác trong xã hội và là 1 hiện thực đương đại mang tính toàn cầu, không thể không thừa nhận. Tình yêu, tình dục đồng tính (PD) này có mang lại khoái cảm cho con người không? Câu trả lời chắc chắn: Có, và có thể còn thật sự mạnh mẽ, độc đáo, khác biệt hơn nhiều so với tình yêu – tình dục giữa người khác giới bình thường. Người bình thường khó có thể cảm hiểu hết và cảm thông thực sự! Đây có phải là hiện tượng bệnh lý không? Có thể và không! Tùy từng ca, từng cặp cụ thể. Đã có những tác phẩm văn nghệ (thơ, tiểu thuyết, phim truyện, ngoài nước và trong nước, có cả của chính những người đồng tính sáng tạo) đề cập tới đề tài này với những góc nhìn khác nhau, nhưng nhìn chung thái độ của các tác giả, muốn nhân danh cộng đồng, là cảm thông, chấp nhận, không kỳ thị mà bao dung, hòa đồng. Tôi cho rằng đó là quan điểm nhân văn và khoa học. Tiếng nói đòi quyền sống, quyền yêu, quyền hạnh phúc của những người PD ngày càng da diết và mãnh liệt và chính đáng. Họ không hề muốn như thế mà chính tạo hóa đã làm ra cơ thể và tính khí họ như vậy. Tình dục và khoái cảm đồng tính, theo tôi, cho đến nay, vẫn là một vấn đề tâm - sinh lý bí ẩn, vì chưa được các nhà khoa học nghiên cứu thấu đáo.
Bàn phiếm về tam khoái đụ, không thể không đôi điều về cái khoái của hiện tượng thủ dâm, tự sướng. Thủ dâm bằng tay và tự bản thân làm cho mình sướng, đôi khi cũng có thể đạt tới điểm cực khoái gần như giao hợp thực sự. Với đàn ông là dùng tay tự mân mó, sờ nắn, vuốt ve dương vật của mình cho nó cương cứng lên, rồi liên tục làm động tác tuốt lươn với cần dương vật (nắm cần dương vật đưa lên đưa xuống càng lúc càng nhanh, cho đến khi phóng tinh mới dừng). Với đàn bà, dùng các ngón tay ve vuốt, bóp nắn hai bẹn, đùi non, lướt trên mặt mu, chung quanh âm hộ, quanh môi lớn, môi nhỏ, đặc biệt tì lên, ve vuốt âm vật (ghe); dùng 1 hoặc 2 ngón tay thay thế dương vật đưa sâu vào âm đạo, rồi rút ra, đưa vào theo nhịp điệu ngày càng nhanh dần, chậm dần; phối hợp với bàn tay,  các ngón tay bên kia xoa nắn, sờ 2 đầu và 2 bầu vú. Cứ làm như thế cho đến khi cảm thấy cơn cực khoái thăng hoa mới tạm dừng. Điều chú ý đối với cả nam và nữ trong khi thủ dâm – tự sướng là phải luôn kết hợp với trí tưởng tượng; hình dung trong não cảnh chính mình đang giao hợp thực sự với 1 đối tác khác giới nào đó…. Trong những hoàn cảnh sống đặc biệt, trong chiến tranh, trong rừng sâu, trên biển cả, trong tàu ngầm… lâu ngày chỉ có 1 giới, dẫn tới nhu cầu bức thiết cần phải giải quyết tình thế để cân bằng sinh lý cơ thể, tiếp tục hoạt động công việc bình thường có hiệu quả, biện pháp thủ dâm tập thể cũng có khi bất đặc dĩ phải tiến hành. Trẻ em tiền dậy thì và dậy thì (13 – 15 tuổi) bị ảnh hưởng của sách báo, phim ảnh và cả chuyện phòng the của người lớn… cũng có khi mắc thói thủ dâm giấu diếm. Thủ dâm có mức độ nhất định cũng có khi là 1 liệu pháp cần thiết để giải tỏa tinh thần. Nhưng nếu ham hố thái quá, sẽ thành bệnh, nghiện, rất nguy hại đến sức khỏe và thần kinh, có thể mắc các bệnh: liệt dương, mộng, di tinh, phóng tinh sớm, suy nhược cơ thể…trầm uất, cô độc, khó thụ thai…
Tiểu thuyết Hồng lâu mộng (Tào Tuyết Cần – Cao Ngạc – Trung Hoa) từng tả chuyện này qua nhân vật Giả Thụy (em họ Phượng Thư, anh họ Bảo Ngọc). Giả Thụy luôn thích cảnh ngón tay rành rẽ rầy rơi. Thụy  được 1 đạo sỹ cho cái gương quỷ. Soi  mặt phải: thấy 1 bộ xương người trắng nhởn. Quay sang soi mặt trái, thấy hình ảnh Phượng Thư xinh đẹp, lộng lẫy, khêu gợi mời gọi vào cùng ân ái. Thụy mê mẩn, theo vào cùng lên đỉnh Vu Sơn mây mưa 1 trận đã đời với Phượng, lúc sau, cơn sướng lên đến đỉnh, gương quay lại mặt phải. Thụy thét lớn, tinh xuất đầy bọng! Lại quay gương mặt trái. Phượng Thư lại hiện ra, liếc mắt tống tình. Giả lại mê mẩn, dâm hứng lại nổi lên, lại không cưỡng được, mê mẩn vào giao hoan trong gương, lại xuất tinh ào ạt… Cứ thế, cứ thế, nhiều nhiều lần…liên tiếp. Cuối cùng, Giả Thụy chết vì dâm dục đến kiệt sức! Chuyện tiểu thuyết mà như thật. Kinh khủng thay cái hậu quả chết người của căn bệnh thủ dâm - tự sướng …ngày xưa!
Ngày nay, có cơ man là dụng cụ trợ giúp chuyện này 1 cách hiện đại và tiên  dụng: các loại dương vật bằng nhựa tổng hợp cao cấp, cao su chạy pin, các kiểu búp bê nữ cao su bằng người thật, mũm mĩm, trắng hồng, nóng hôi hổi… Nam, nữ sống độc thân, đàn ông, đàn bà xa chồng, xa vợ lâu ngày tự do tha hồ lựa chọn. Một trong những bài học giáo dục gia đình, giáo dục trẻ em tiền dậy thì là giải thích lợi hại, tác dụng và hậu quả của thủ dâm - tự sướng đối với các em để chúng hiểu rõ hiện tượng và bản chất vấn đề để có cách ứng xử đúng đắn có lợi nhất cho sức khỏe và tinh thần.
                                                             ***
         Nói tới văn thơ Việt Nam trung đại thanh tục tục thanh, phải kể đến:
               1. Hồ Xuân Hương – Bà Chuá thơ Nôm (theo Xuân Diệu).
               2. Cụ  Hy Văn Nguyễn Công Trứ (Thuyền quyên ứ hự, giữa đồng…)
Theo thiển ý, về chất lượng cũng như số lượng, bà Xuân Hương – thi quỷ, vượt xa cụ Công Trứ: thi ngông.
Thơ Nôm Hồ Xuân Hương về tình ái – tình dục, tập trung vào 3 đề tài: 1. khỏa thân (nuy) phụ nữ: Thiếu nữ ngủ ngày 2. tả cơ quan sinh dục nữ, nam 3. Tả giao hợp đực – cái. Cách tả: bằng, qua những bài vịnh cảnh: Hang Cắc Cớ, Đèo Ba Dội, Chùa Quán Sứ… vịnh vật: cái quạt, quả mít, con ốc, cái giếng thơi…, vịnh việc: dệt cửi, đánh đu, đánh cờ… Bài nào hình ảnh cũng cụ thể, linh động như tranh, như gương, như tượng, có thể nhìn tận mắt, sờ tận tay, như đang cựa quậy, sôi sục, hừng hực sức sống tuổi trẻ, tình yêu cùng bản năng khao khát tình dục chưa bao giờ được thỏa mãn. Cố nhiên, nhiều khi bà lồng vào những bài thơ kỳ dị ấy tinh thần phản kháng cường quyền, thần quyền bằng nụ cười châm chọc, kẻ cả, đàn chị sắc nhọn, kiểu: Chúa dấu, vua yêu 1 cái này? Hiền nhân quân tử, ai mà chẳng/Mỏi gối, chồn chân cũng cố trèo! Mát mặt anh ùng khi tắt gió/Che đầu quân tử lúc sa mưa! Đầu sư há phải gì bà cốt/Bá ngọ con ong bé cái nhầm! Bên cạnh những câu thơ tả thực trần trụi, hết sức khêu gợi liên tưởng, tưởng tượng của người đọc, nhất là lớp trẻ: Từ ỡm ờ, khép mở: Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm/Một lạch đào nguyên nước chửa thông/ đến tả huỵch toẹt ra 1 cách trụi trần, sống sượng, không kiêng nể: Chành ra ba góc da còn thiếu/Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa/ Đầu đội mũ da loe chóp đỏ/Lưng đeo bị đạn rủ thao đen… đến những nhắc nhở, thực chất là mời gọi ái ân, giao hợp bởi những kích thích và tự kích thích đã tràn trề: Quân tử có thương thì đóng cọc/Xin đừng mân mó, nhựa ra tay?/ Quân tử có thương thì bóc yếm/Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi. Động tác dệt cửi song trùng với hành động tính giao đầy hăm hở, thống khoái: Con cò mấp máy suốt đêm thâu/Hai chân đạp xuống nâng nâng, nhấc (năng năng nắc)/Một suốt đâm ngang thích thích mau…
Đánh cờ người là bài thơ tái hiện theo lối tả chân không thể sát ván hơn toàn bộ một quá trình giao hợp đực – cái từ A à Z, nhưng vẫn đúng là quá trình hai kỳ thủ đang say sưa, hăm hở quyết đấu 1ván cờ tướng bất phân thắng bại lúc nửa đêm, canh khuya trằn trọc.
Có ý kiến cho rằng Đánh cờ người không phải là thơ HXH; vì thơ bà trí tuệ và thâm thúy chứ không bẩn thỉu, khiêu dâm hạ cấp như thế. Tôi cho rằng ngược lại. Thế nào là khiêu dâm hạ cấp, bẩn thỉu? Mồm miệng ban ngày, nơi chốn đình trung điếm sở hoặc công đường, bàn giấy… thì xoen xoét chê bai, ra vẻ đạo cao đức trọng, đứng đắn hơn người; nhưng đến tối, đêm, trong phòng vắng thì rúc vào lồn mà hít hà, ve vuốt, nựng nịu, rên rỉ, gào rú thèm thuồng…như con chó đang kỳ động hớn! Đó mới là hạ cấp, bẩn thỉu. Đến sáng mai, thắng bộ vào, nghiêm mặt lại, lại mặt sắt đen sì, lên giọng dạy đời, khiếp khiếp, kinh kinh! …Bài thơ này mới đích thực là thơ quỷ Hồ Xuân Hương.
Chàng với thiếp canh khuya trằn trọc/Đốt đèn lên  đánh cuộc cờ người… Quân thiếp trắng, quân chàng đen/Hai quân ấy chơi nhau đà nã lữa(nảy lửa/ Thoạt bước vào, chàng bèn nhảy ngựa/Thiếp liền tay vén phứa tượng lên/Đôi xe hà chàng gác hai bên/Thiếp sợ bí, thiếp liền ghểnh sỹ/… Chàng thừa lúc đang cơn bất ý/Đem tốt đầu dú dí vô cung/Lại thêm đôi xe vừa lồng/Nước pháo trắng nổ đùng ra: chiếu!/Chàng bảo chịu, thiếp liền chẳng chịu? Thua thì thua, cố níu lấy con/Khi vui nước nước non non/Khi buồn lại giở bàn son, quân ngà!
Ai dám bảo đây không phải tả 1 ván cờ đích thực, diễn tiến từ đầu đến cuối từ khai cuộc đến mãn cuộc, với cách xuất quân, những nước đi, nước lừa… để cuối cùng bất ngờ chiếu tướng (chiếu nằm) bằng con pháo trắng (tinh trùng? Xong việc, người nam mệt rã rời, chỉ chực lăn ra ngủ (chàng bảo chịu!) nhưng người nữ vẫn chưa kịp lên tới đỉnh khoái lạc, vẫn muốn chàng tiếp liền quắn nữa (liền chẳng chịu, cố níu lấy conchim!); nhưng rồi cũng phải chịu thở dài, ôm chàng, ngủ tiếp trong giấc mơ đến sáng hoặc đêm mai, khi chàng đã hồi sức, mới có thể lại giở ra bàn son, quân ngà! Nhưng đó cũng chính là trọn vẹn 1 quá trình giao hợp điển hình của cặp vợ chồng. Không một ai, trước và sau bà Xuân Hương, cho đến nay, có thể viết sống động như thế, hay như thế về chuyện tính giao của loài người trong một hình thức ẩn dụ trò chơi văn hóa Nho giáo tao nhã nhất.

Tài hoa độc đáo tuyệt đỉnh, vô nhị và bản lĩnh phi phàm mới có thể sáng tạo được những thi phẩm sống mãi ngàn năm như thế. Về phương diện này, có lẽ Hồ Xuân Hương còn vượt cả đại thi hào Nguyễn Tố Như! Dân tộc Việt chúng ta tự hào có 1 Hồ Xuân Hương vô tiền khoáng hậu! Người thi sỹ, nghệ sỹ số 1 suốt đời, bằng những thể thơ cao quý, nghiêm trang nhất (Đường luật) công khai thể hiện khát vọng con người chính đáng của người phụ nữ trong xã hộị phong kiến nam quyền khắc nghiệt, nhà thơ trữ tình, tự tình số 1 Việt Nam mang tầm nhân loại với quỷ thi - tam khoái của mình. 
( còn tiếp)     
                                   Hoàng Dân

2 nhận xét:

  1. Hai bác Hoàng Dân và Đường Văn quả là chịu khó tìm tòi. May mà bác Nho đăng nên thường xuyên được đọc văn của bác Đường Văn. . Mà bác Nho ơi. bác có vào hệ thống Facbeook được không? Cháu bị chặn vào trang Facebook rồi bác ạ. Nó báo là hệ thống Facebook không có thật

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn TNX ghé trang!
      Đôi khi nhà mạng cứ "giở chứng" ra như thế. Lại có khi có cả một Stt chửi bậy bạ gửi vào trang của mình, mà mình thì chẳng liên can gì với cái người gửi. Lặng lẽ xóa vậy thôi. Lại còn trò mượn tên đi lừa mua thẻ cào ĐT, mời nạp thẻ tăng mấy chục lần giá trị... Cũng lấy tên người quen để gửi...

      Xóa