Nhà thơ Nguyễn Hoàng Sơn
Th¬
thiÕu nhi cña NguyÔn Hoµng S¬n
Vũ Nho
NguyÔn Hoµng S¬n
viÕt truyÖn, lµm th¬ cho ngêi lín, viÕt phª b×nh, tranh luËn v¨n häc, nhưng thành tựu nổi bật hơn cả là thơ và truyện thơ cho trẻ em. Không
kể Trần Đăng Khoa là nhà thơ thần đồng viết về các em, cho các em, nhắc đến các
nhà thơ có thành tựu, sau những tên tuổi như Huy Cận, Phạm Hổ, Xuân
Quỳnh, Định Hải, người đọc
thường nhắc đến Nguyễn Hoàng Sơn, Đặng Hấn, Trần Mạnh Hảo.
Nguyễn Hoàng Sơn đã in
các tập thơ cho các em: Mèo con để râu, 1981; Sự tích rước đèn trung thu, 1989; Dắt mùa thu vào
phố, 1992; Ù ù cạc cạc – kịch thơ hoạt hình, 1993; Bài hát trăng tròn, 1996;
Bức tranh của bé Hằng, 2000.
Bút danh Nguyễn Hoàng Sơn
được khẳng định khi tập truyện thơ Sự
tích rước đèn trung thu được giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam năm 1990.
Tập truyện thơ Sự tích rước đèn trung thu của Nguyễn
Hoàng Sơn là một tập sách hay hiếm hoi. Tập thơ vừa có cốt truyện gọn gàng,
chững chạc, vừa hàm súc và giàu chất thơ.
Chất thơ ấy thấm đượm
trong cách giới thiệu và miêu tả nhân vật.
Người đọc thích thú vì
trong thế giới truyện thơ của Nguyễn Hoàng Sơn có những nhân vật giàu cá tính
và ngộ nghĩnh. Chẳng hạn, con gà, một con vật nuôi hết sức quen thuộc, nhưng
trong truyện của Nguyễn Hoàng Sơn, nó hiện ra với tư cách một thím mái hoa te
tái, hay một chị mái nâu cần mẫn, chăm chỉ, rất giàu tính đàn bà. Con Ngan thì
thành bác ngan thạo nghề sông nước, đạo mạo, pha tí chút cao ngạo, ra dáng một
đấng mày râu từng trải, lịch lãm. Một chú lợn con nhưng ngay từ những câu thơ
giới thiệu lai lịch đầu tiên, đã hứa hẹn nhiều chuyện hấp dẫn:
Có một con lợn nhỏ
Tên
chữ là Văn Choai
Đêm
nay đêm ba mươi
Ngồi
mơ toàn chuyện tết
Những con
Cáo, con Sói trong các chuyện cổ tích loài vật hay truyện ngụ ngôn mọi người
đều quen thuộc và chẳng lạ gì tính cách của chúng. Nhưng rồi ta vẫn bất ngờ khi
gặp chúng trong những vai ca sĩ:
Cáo hát sòn la đô
Ngoáy
đuôi theo điệu nhạc
Sói
già không biết hát
Hú
lên như phát rồ
Con cá sông
hiền lành nhút nhát, ai nghĩ lại có thể nổi máu giang hồ tiến hành một cuộc chu
du về biển lớn. Gặp Còng Gió ba hoa, cô ả đã xử sự rất chi là theo kiểu cá:
Cá sông nghe khiếp vía
Dựng
đứng hết cả vây
Không
kịp chào Còng Gió
Vẫy
đuôi – đằng sau quay!
Nhân vật
gặp gỡ với nhân vật. Kẻ tốt có, người xấu có. Người vô tình ba hoa, kẻ cố ý mưu
sâu hiểm độc. Mỗi nhân vật một khát vọng, một gương mặt, một tính cách. Hoàn cảnh để các nhân vật gặp gỡ, va chạm, thử thách cũng
rất đa dạng. Vì thế luôn có những bất ngờ, lí thú trong những điều tưởng chừng
quen thuộc.
Điều làm
cho những truyện thơ của Nguyễn Hoàng Sơn có một vẻ riêng biệt, độc đáo chính
là sự tham gia của người viết vào diễn biến của câu chuyện. Tác giả vốn là
người thông minh, vui tính, thích khôi hài. Thường hay bắt gặp những nụ cười
mủm mỉm giấu sau những câu thơ tự sự, thấp thoáng trong các câu thơ có tí lí sự
ngồ ngộ. Có khi nụ cười ấy đằm trong nhận xét sắc sảo diễn đạt bằng lối nói dân
gian độc đáo.
Nhân vật
trữ tình tác giả vui tính, hóm hỉnh in dấu ấn rất đậm trong từng ý thơ, tứ thơ.
Anh luôn luôn có mặt kịp thời để duy trì nhịp hứng thú. Khi thì anh bắt chước
kiểu kết thúc của một số truyện cổ tích châu Âu nhưng không uống rượu ướt đẫm
râu như họ mà chỉ đưa ra chứng tích để câu chuyện thêm ý vị (Truyện bác Rùa
biết bay). Khi thì anh cung cấp cho Còng Gió – một anh chàng mít đặc nhưng
thích huênh hoang – những lời lẽ thật là độc đáo:
Biển chỉ là cái chảo
Suốt
ngày đêm sục sôi
Nước
biển là nước mắm
Tất
nhiên mặn ra trò
Chị
mà về dưới ấy
Lập
tức thành cá kho!
Anh có thể cảm thông với chú Rùa
chậm chạp mà ôm mộng lớn: chí ngao du để ở bốn trời, nhưng lại cũng dễ dàng
nhập vào đám trẻ con để mà tranh cãi, lí sự: Rùa nào rùa biết bay? Đến bò còn chẳng nổi!
Sự hiện
diện đa dạng và biến hoá ấy làm cho câu chuyện lúc nào cũng như có ánh sáng tỏa
ra từ bên trong.
Tập thơ Dắt mùa thu vào phố được tặng giải
thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam năm 1993, thể
hiện một năng lực sáng tạo khác của Nguyễn Hoàng Sơn. Những bài trội trong tập
này không phải là truyện thơ, mà là những bài thơ ngăn ngắn và trung bình. Bạn
Chu Văn Sơn, giảng viên khoa văn, ĐHSP Hà Nội đã viết lời bạt cho tập thơ này
và anh cho nét nổi bật, cái duyên hơn người của Nguyễn Hoàng Sơn là lém lỉnh và
tài hoa. “Một mình làm được cả vườn bách
thú, thông thạo nhiều ngoại ngữ: từ tiếng nước trâu đến tiếng nước hành mỡ, từ
thổ ngữ ầm ầm của tiếng thác đến sinh ngữ ngọt ngào của loài kẹo. Xuống biển
thạo muối, lên núi thạo nhà”. Tôi thấy quả là đúng. Nguyễn Hoàng Sơn đã góp
cho thơ một chú Vện khá độc đáo bên cạnh chú Vàng trong Sao không về vàng ơi của nhà thơ thần đồng Trần Đăng Khoa:
Nhưng mà ngộ nhất
Là
lúc nó vui
Chẳng
hề nhếch mép
Nó
cười bằng đuôi.
Anh lí giải
rất ngộ nghĩnh về cái đuôi của chú voi:
Cuối cùng là cái đuôi
Vì
ở rừng vắng vẻ
Voi
cũng buồn một tị
Có
đuôi làm… đồ chơi
Những câu
thơ tinh tế, hóm hỉnh có thể gặp trong nhiều bài, chẳng hạn Sa bẫy, Thư, Quả thị đi chơi, Hoa sen, Đêm qua chim chích ngủ đâu, Con vỏi con voi…
Điều quan trọng nhất là dù còn có ông bạn xấu, còn có các cuộc cãi nhau, có anh
bạn thích tót đi chơi, nhưng thơ Nguyễn Hoàng Sơn hướng bạn đọc đến cái thiện,
đến những quan hệ thân ái gắn bó, nâng đỡ quan tâm lẫn nhau. Cái cách giáo dục
của thơ Nguyễn Hoàng Sơn, nói như Xuân Diệu là in cái tốt đẹp, thánh thiện lên
tâm hồn các em. Thơ Nguyễn Hoàng Sơn như lời chào của anh: Là cơn gió mát/ Buổi sáng đầu ngày/ Như một bàn tay/ Chân tình
cởi mở.
Chính vì thế mà các bạn đọc nhỏ tuổi, và cả người lớn nữa, đều yêu thích.
31/3/2001
Trong sách Vũ Nho - "Thơ cho tuổi thơ" - nxb Hội nhà văn 2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét