Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Tại sao lại “ĐÓI GIỖ CHA, NO BA NGÀY TẾT”?

Tại sao lại “ĐÓI GIỖ CHA, NO BA NGÀY TẾT”?

HOÀNG TUẤN CÔNG

Tục ngữ Việt Nam có câu: “Đói giỗ cha, no ba ngày Tết”. Cái ý “No ba ngày Tết” thì hầu như ai cũng hiểu. Tuy nhiên vấn đề khó hiểu và gây tranh cãi tại sao lại “đói giỗ cha” hoặc “đói ngày giỗ cha”?


Mục “Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” (Báo Lao Động Chủ nhật-2012)bài “Đói ngày giỗ cha, no ba ngày Tết” của PGS.TS Phạm Văn Tình (Viện từ điển học và bác khoa thư Việt Nam) nêu tình huống cụ thể ông từng gặp:


 “Thưa thầy, lớp chúng em vẫn tranh luận với nhau về ý nghĩa của câu tục ngữ đói ngày giỗ cha, no ba ngày Tết. Tranh luận nhiều nhưng mỗi người một ý. Em có đem câu này về nhà hỏi bố mẹ thì bố em cũng chịu. Bố em còn bảo: “Ông nội của con mất đã lâu, giỗ nhiều lần rồi nhưng con cái chưa phải chịu đói bao giờ cả”. Đây có phải là một câu nói cho vui không ạ?”. Đó là lời của bạn Trần Thu Thảo - lớp trưởng lớp Văn (2008-2011), Trường Cao đẳng Sư phạm Hà Nội - hỏi tôi (nhân một sinh hoạt khoa học cuối năm có mời tôi làm báo cáo viên chính).
Không riêng gì bạn Trần Thu Thảo, thú thực, bản thân tôi nhiều lúc cũng không rõ nguyên do từ đâu dẫn đến câu tục ngữ này. Hầu hết các sách sưu tầm văn hoá dân gian chỉ thống kê chứ chưa giải thích kỹ câu đó (trừ một số câu khá đặc biệt). Đầu năm 2010, khi cuốn “Từ điển tục ngữ Việt” (Nguyễn Đức Dương, NXB Tổng hợp TP Hồ Chí Minh, 2010) xuất bản, tôi vội vã tra ngay. Mục từ này được giải thích như sau: “Hay bị đói là vào dịp giỗ cha (vì đâu còn lúc nào mà nghĩ tới chuyện ăn trong khi đang mải lo chuyện cúng giỗ); hay được ăn no là vào ba ngày Tết (vì đó là một thông lệ vốn có tự ngàn xưa)”. Cách cắt nghĩa như vậy cũng thật chưa rõ ý.”
Thực ra cách giải thích của Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương mà PGS.TS Phạm Văn Tình dẫn đã được “Từ điển thành ngữ, tục ngữ Việt Nam” (Vũ Dung-Vũ Thúy Anh-Vũ Quang Hào-tái bản lần thứ 4-NXB Văn hóa-2000) đưa ra trước đó 15 năm: “Đói ngày giỗ cha, no ba ngày Tết:Một phong tục của dân khi xưa...Những ngày giỗ bố mẹ, con cái phải làm cỗ mời bà con họ hàng. Người kéo đến ăn thường đông hơn số người được mời. Người lớn lại đem theo cả trẻ con. Có những người khách không mời mà đến. Bởi vậy, chủ nhà có khi phải nhịn miệng mà thết khách cho vui lòng khách. Trong ba ngày tết, dù nghèo đói, nhà nào cũng cố phải có cỗ bàn, bánh trái, nhất là bánh chưng. Tới nhà nào chủ nhà cũng mời ăn.”
Như vậy, theo ý PGS.TS Phạm Văn Tình, Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương giải thích đúng, nhưng “chưa thật rõ ý”. Để “rõ ý” hơn, PGS.TS Phạm Văn Tình đã làm cuộc “điền dã”, đi "hỏi các cụ cao niên ở nhiều nơi tôi qua (Đông Cứu, Gia Lương, Hà Bắc; Yên Xá, Ý Yên, Nam Định; Quỳnh Côi, Quỳnh Phụ, Thái Bình...)...thì biết rõ một điều: Phong tục cúng giỗ ngày xưa (ở một số vùng Việt Nam) khá khắt khe. Giỗ song thân phụ mẫu là giỗ trọng (nhất là ba năm đầu, chưa hết tang). Vào ngày giỗ, con cháu phải theo tang chế (mặc đồ tang, con gái đội khăn xô, con trai đội nùn rơm, chống gậy), đứng trước bàn thờ cha (mẹ) từ sáng sớm. Con trai trưởng phải thường xuyên túc trực, theo dõi đèn nhang và cung kính đáp lễ mỗi khi có khách vào thắp hương tưởng nhớ người quá cố. Việc tiếp đón, mời cơm khách do người nhà gia chủ lo liệu, các con (nhất là con trai) phải nghiêm chỉnh thực hiện nghi lễ bên bàn thờ cho đến khi người khách cuối cùng (đến chia sẻ, ăn uống) chào ra về.
Tất tả chuẩn bị từ mấy ngày trước, lại phải tập trung lo lắng cho ngày chính giỗ, nên hầu như con cái  nhà có đám ít được ăn uống chu đáo. Đấy là chưa nói, còn một số nơi bắt con cái phải nhập phép “tịnh cốc” (không được ăn mặn hay các loại ngũ cốc, chỉ uống nước lã đun sôi) để tỏ lòng hiếu thảo với cha mẹ trong ngày này. Nhiều người con, cha mẹ mới mất, vì vẫn còn nhớ thương sầu thảm, cũng chẳng có bụng dạ nào mà ăn uống cả. Vậy thì dù là ngày giỗ cha, có mâm cao cỗ đầy thật đấy, nhưng chuyện họ phải mang bụng đói trong ngày này là điều có thực và cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu.”
Cách khảo sát, lý giải của PGS.TS Phạm Văn Tình công phu, cặn kẽ hơn cả “Từ điển thành ngữ, tục ngữ Việt Nam” của Nhóm Vũ Dung. Tuy nhiên theo tôi, ý dân gian trong câu tục ngữ đang xét nói chuyện “đói” (do thiếu đói, không có gì để ăn), chứ không nói chuyện “đói” trong khi mâm cao cỗ đầy mà không có thời gian để ăn như cách lý giải của PGS. TS Phạm Văn Tình và Nhóm Vũ Dung. Càng không phải "hay đói là vào dịp giỗ cha" như Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương giảng giải. Vì chẳng có ở đâu phong tục làm giỗ cha lại theo quy luật như thế. Giỗ cha là dịp lễ trọng (Trâu bò được ngày phá đỗ, con cháu được bữa giỗ ông - tục ngữ). Nếu "đói vì mải lo chuyện cúng giỗ" thì cúng xong cũng phải được ăn chứ? Tục ngữ có câu "Trước cúng cha sau va vô miệng" cơ mà? (Chữ va có tính chất hài hước, ý chỉ con cháu ăn uống thực sự sau khi cúng giỗ).  Kể cả trong lúc “tang gia bối rối” chuyện đói có chăng cũng chỉ tạm thời mà thôi!
Theo tôi, câu tục ngữ “Đói giỗ cha, no ba ngày Tết” được hiểu như sau: Ngày giỗ cha rất quan trọng, nhưng không dứt khoát phải cỗ bàn thịnh soạn. Gặp năm mùa màng thất bát, đói kém, chiến tranh, loạn lạc... thì ngày giỗ cha có khi chỉ có nén hương, chén nước, bát cơm, quả trứng gọi là “cúng cáo”, nhớ ngày kỵ. Như thế không có gì là trái đạo lý. Bởi tín ngưỡng thờ cúng của người Việt không câu nệ mâm cao cỗ đầy, "Bắt thiếu giỗ, không ai bắt cỗ lưng". (Các cụ có thể “chước” đi cho). Thế nhưng ba ngày Tết lại là chuyện khác. Người ta có thể túng thiếu, quanh năm nhịn đói, nhịn thèm, nhưng ba ngày Tết cũng phải chạy vạy bằng được để ít nhất không được ăn ngon cũng phải ăn no, hoặc có gì đó khác ngày thường. (Có câu "Giàu hay nghèo, ngày ba mươi Tết thịt treo trong nhà", hay “Đói cho chết, ngày Tết cũng phải no”). Ngày Tết được ăn ngon, ăn no, mặc đẹp, vui vẻ, nhàn hạ thì hy vọng cả năm cũng sẽ được như vậy. Bởi thế, Tết đến người ta không chỉ ăn cho no bụng mà còn ăn để lấy may cả năm. Trong câu tục ngữ “Đói giỗ cha no ba ngày Tết” dân gian đưa ra ngày rất quan trọng (giỗ cha) để so sánh, khẳng định một ngày khác còn quan trọng hơn nhiều: Tết là ngày quan trọng nhất trong tất cả những dịp lễ quan trọng trong năm; Có thể bị đói vào ngày giỗ cha nhưng ba ngày Tết dứt khoát phải được no. Tết không chỉ ý nghĩa với người sống mà còn với cả ông bà, tổ tiên. Kẻ ăn mày đến ngày giỗ cha có khi không có gì để cúng, nhưng Tết đến cũng phải cố tìm cách có được bữa tươm tất, no bụng. Không ai muốn (và không thể) “khất” được cái Tết. Không thể nhịn đói nằm co khi cả đất trời, thiên hạ đều náo nức đón Tết, vui Xuân. Đó chính là sự đặc biệt của cái Tết, đặc biệt hơn tất cả những ngày đặc biệt trong năm. Nếu hiểu “đói ngày giỗ cha” vì “mải lo chuyện cúng giỗ” hoặc phải làm phép “tịnh cốc” , "nhịn miệng đãi khách", số "người kéo đến ăn thường đông hơn số người được mời"  nên bị đói, sẽ sai bản chất vấn đề và không ăn nhập với ý nghĩa của“no ba ngày Tết”
Ta còn gặp cách nói “đói giỗ cha” của dân gian trong câu "Cha chết không lo bằng gái to trong nhà". Thực tế "cha chết" là đại tang, việc lớn lắm! (Có câu “Khóc như cha chết” cơ mà!) Thế mà dân gian lại đem so sánh và cho rằng không bằng chuyện "gái to trong nhà". “Gái to” là gì? Là gái lớn, gái đã đến tuổi lấy chồng. Thủ pháp này cũng nhằm gửi đến một thông điệp, kinh nghiệm: có con gái lớn đến tuổi lập gia đình là nỗi lo lắng lớn, (ví như lo quá lứa lỡ thì, lo chẳng may “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, chửa hoang, tai tiếng, làng phạt vạ...) Sẽ là việc làm khá hài hước nếu chúng ta thắc mắc và cố đi tìm nguyên nhân tại sao, ở đâu lại có phong tục coi thường việc "cha chết" như vậy. Hay câu “Đau mắt không bắt giắt răng”. Đau mắt, mắt nhặm, kèm nhèm rất khó chịu! Thế nên dân gian chọn ngay “kiểu đau” này đặt trong mối tương quan, so sánh với “giắt răng” để nhấn mạnh: Đau mắt đã khó chịu rồi, giắt răng còn khó chịu hơn! (thức ăn hoặc dị vật giắt vào răng tuy không đau nhưng khó chịu vô cùng!) Hoặc câu“Lễ cả năm không bằng rằm tháng Giêng”, cách nói này cũng là nhằm nhấn mạnh để mọi người ghi nhớ Rằm tháng Giêng rất quan trọng.
Có thể nói “Đói giỗ cha, no ba ngày Tết” (hay “Cha chết không lo bằng gái to trong nhà”; “Đau mắt không bằng giắt răng”; “Lễ cả năm không bằng rằm tháng Giêng”) là những câu tục ngữ mà ý nghĩa, thông điệp chính của nó nằm ở vế thứ hai của câu chứ không phải ở vế đầu. Bởi vậy không nên băn khuăn, cố đi tìm nghĩa đen và cách lý giải nội dung vế đầu (chỉ đóng vai trò là thủ pháp nghệ thuật là chính).
 “Đói giỗ cha, no ba ngày Tết”! Hàng ngàn năm qua, bất kể “thanh bình yên vui hay chiến tranh khốn khổ”... mỗi năm một lần, cái Tết cổ truyền Việt Nam vẫn đến rạo rực, tươi mới như mùa Xuân đất trời, thắp sáng niềm hy vọng vào ngày mai trong lòng muôn người, muôn nhà...bất kể sang giàu hay nghèo khó...

                                                                                 Áp Tết Ất Mùi 2015


                                                                                   Hoàng Tuấn Công

10 nhận xét:

  1. Trong câu này thì rõ là có nhiều cách giải thích như bài viết đã dẫn. Tục ngữ & Thành ngữ của mình vốn thế, bởi nó quá cô đọng.

    Theo thiển ý tôi cũng nghiêng về cách giải thích của Nguyễn Đức Dương và PGS.TS Phạm Văn Tình. Đây là câu tục ngữ gồm 2 vế có ý nghĩa tương đương nhau, chứ không phải vế nào "nhẹ" vế nào "nặng". Câu này theo tôi khá đơn giản chứ đâu phức tạp. Ngày giỗ và ngày tết là rất quan trọng với người mình, người ta hay nói "ngày giỗ ngày tết" mà. Ngày giỗ thường gia chủ bị đói là vì phải lo lắng việc nấu nướng (dù có làm to hay nhỏ), và tiếp đãi khách sao cho chu tất, không có thời giờ thảnh thơi mà ăn no, thêm nữa vì lo nấu nướng, tiếp đãi mà mệt ăn không nổi nên bị đói. Thế thôi.
    Còn ngày tết thì ai cũng biết rồi, thường trong nhà đã đủ, ít ra là cũng có chút bánh mứt, bánh tét bánh chưng, nồi thịt kho tàu. Ra khỏi nhà đến đâu cũng được mời ăn uống, chắc chắn phải no thôi.
    Một câu tục ngữ đúc kết lại kinh nghiệm dân gian về 2 ngày quan trọng của người Việt, tuy thức ăn không thiếu nhưng ngày giỗ cha thì bị đói, nhưng ngày tết ngược lại lại no đủ. Hai câu hoàn toàn có ý nghĩa ngang nhau chứ không có câu nào "nặng" hay "nhẹ" cả.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bác Hiệp đã ghé và chia sẻ! Cách giải thích của ông Dương và ông Tình có vẻ không thích hợp lắm. Vì vấn đề là ở chỗ không phải không có tâm trạng hay không có thì giờ để ăn. Do đó việc bác bỏ của bác Hoàng Tuấn Công là có lí. Nếu có cỗ bàn đầy đủ thì " không ăn được" nhiều, cũng không thể bị ĐÓI. Nhóm bác Vũ Dung giải thích là ĐÓI do "không có cái để ăn", vì cỗ bàn có hạn, mà khách mời lại "vượt quá" sự tính toán và chuẩn bị của gia chủ. Phần lớn dân ta đều nghèo, nhất là ở thời điểm câu tục ngữ ra đời. Cho nên tôi ủng hộ nhóm ông Vũ Dung và có ý nêu một cách hiểu khác với tác giả Hoàng Tuấn Công. Tôi hoàn toàn đồng ý với bác Hiệp là với gia đình Việt Nam, Giỗ và Tết đều là quan trọng cả. Vì vậy không nên xem ngày nào "nặng" hay "nhẹ" hơn. Tuy thế, cách giải thích của bác Hoàng Tuấn Công cũng là một cách giải thích có thể chấp nhận. Với tục ngữ, do việc hình thức quá cô đọng nên sau này có một, hoặc hai, ba cách hiểu cũng là...chuyện thường!

      Xóa
    2. Đúng vậy bác Vũ Nho, Thành ngữ - Tục ngữ VN có nhiều câu rất khó lý giải cho hoàn chỉnh. Ông Dương và ông Tịnh cùng nhóm Vũ Dung không phải là không có ít nhiều lý lẽ, cũng như bác HTC. Thành ngữ - Tục ngữ đã có từ xa xưa, bắt nguồn từ chính những hiện tượng của cái thời xa xưa đó mà nhiều khi ta không thể hiểu hết, cho nên tôi cũng đã còm bên nhà bác HTC ý đó.
      Nhưng rõ ràng ông bà ta hay nói "ngày giỗ ngày tết", để chỉ đây là 2 ngày quan trọng nhất của người dân ta trong năm, lắm người tôi thấy còn coi ngày giỗ quan trọng hơn cả tết. Dĩ nhiên là cách giải thích của bác HTC cũng có lý của nó, tôi chỉ không đồng ý khi cho rằng thông điệp chính nằm ở vế thứ nhì, tức là ngày tết "trọng" hơn ngày giỗ, và không nên băn khoăn đi tìm nghĩa đen và cách lý giải nội dung của vế đầu. Tại sao thế? Khi mà đây là một câu tục ngữ đúc kết kinh nghiệm dân gian trong hai ngày chính của dân ta là ngày giỗ và ngày tết..

      Xóa
    3. Tôi tán thành ý bác Hiệp. và cũng đã viết rõ khi bình luận bên nhà anh Hoàng Tuấn Công. Bởi vì với người Việt không thể coi ngày nào QUAN TRỌNG hơn ngày nào. Bác dẫn thành ngữ "ngày Giỗ ngày Tết". Tôi có thể dẫn thêm, người Việt mang ơn ai thì "Sống Tết, Chết Giỗ". Tức là khi họ sống thì phải đi Tết ( không chỉ tết nguyên đán, các loại tết khác như Trung thu, rằm Bảy, Đoan Ngọ...đều phải có quà biếu). Còn khi ân nhân đã chết thì phải nhớ "CÚNG GIỖ". Như vậy TẾT và GIỖ không thể nói ngày nào QUAN TRỌNG hơn ngày nào. Việc anh HTC coi thông điệp chính nằm ở vế thứ hai, theo tôi, có thể chấp nhận, khi anh ấy coi câu tục ngữ này trong thế SO SÁNH ( tạm coi là tăng cấp) : Có thể ĐÓI trong ngày giỗ cha, nhưng chắc chắn NO ba ngày Tết. Tôi chấp nhận cách hiểu đó, nhưng vẫn muốn có một cách hiểu khác như đã nói : Tưởng là được NO trong ngày GIỖ, hóa ra lại ĐÓI. Ở đây có sự "trái ngược". Lẽ ra hai ngày QUAN TRỌNG ấy thì sẽ NO, ai ngời một ngày ĐÓI, một ngày NO. Tôi sẽ chép trao đổi lại của anh Hoàng Tuấn Công vào đây để bạn nào không vào trang của anh ấy có thể xem. Cám ơn bác Hiệp đã ghé trang và chia sẻ!

      Xóa
  2. Tôi chép lại trao đổi của tác giả Hoàng Tuấn Công với bình luận của tôi ( trên trang Hoàng Tuấn Công thư phòng) để bạn đọc trang này không phải mất công tìm kiếm. VN
    Hoàng Tuấn Công23 giờ trước


    1
    Trả lời

    Vâng, cảm ơn Bác đã dành thời gian cho TCTP và bạn đọc. Theo cháu thì:
    -- Trường hợp "Người kéo đến ăn thường đông hơn số người được mời..." chỉ là sự cố, không phải bản chất vấn đề. (có thể được hiểu là sự chuẩn bị thiếu chu đáo hoặc không lường được lượng khách...nên thiếu đồ ăn thức uống mà thôi-suy ra tuy cách diễn đạt có khác nhau nhưng ý trùng với cách giải thích của PGSTS Phạm Văn Tình). Ngày trước, các cụ nói "Miếng ăn là miếng nhục" bởi vậy thành phần "không mời mà đến" chắc không nhiều tới mức trỏ thành nguyên nhân khiến cho gia chủ phải đói ngày giỗ cha.
    -Nên hiểu từ "đói" trong ":đói giỗ cha" là sự đơn giản, đạm bạc, không cỗ bàn bày biện. Nghĩa là giỗ cha, tùy tình hình, nếu khó khăn quá có thể "kiếu" chỉ dâng hương đăng, thanh thủy, gọi là nhớ ngày kỵ. Nhưng ngày Tết dứt khoát phải có đồ ăn thức uống, khó bằng mấy cũng phải có "thịt treo trong nhà". (Ngày giỗ cha nếu đang làm ăn ở phương xa, tha phương cầu thực, có thể khất không về được, nhưng Tết thì bằng mọi cách người ta phải tìm về bản quản và đem đồng tiền làm ăn quanh năm để sắm một cái Tết tươm tất (cho cả người sống và cả ông bà ông vải, ấy chính là sự đặc biệt của cái Tết). Như vậy, cả hai vế đều nói đến phong tục: cách làm Giỗ và cách ăn Tết, một cái có thể giản đơn, "chước" đi được, một cái thì không. Nếu hiểu giỗ cha bận bịu không có thời gian ăn uống, hoặc khách khứa đến nhiều quá, ngoài dự trù nên bị thiếu đồ ăn, đâm ra đói thì sẽ không làm nổi lên được cái ý Tết là ngày quan trọng.
    -Còn câu "Trâu bò được ngày phá đỗ, con cháu được bữa giỗ ông" . Hoặc câu Bác dẫn "Một ngày giỗ cha , ba ngày húp nước xáo" (câu này rất hay, cảm ơn Bác đã bổ sung) ý nói giỗ cha là ngày trọng, thường làm rất linh đình. Tuy trọng là thế nhưng nếu túng thiếu, không có bát ăn, chỉ đèn hương cũng không sao. Bên FB của cháu có một ý kiến phản hồi của bạn đọc Chang Feng (tức Phạm Văn Ánh-Viện Hán Nôm) cháu cho là minh họa rất sinh động như sau: "Ở quê nhà em, như cúng giỗ mà không bày biện gì thì gọi chung là giầu nhang, hoặc đèn nhang, kiểu: "Năm nay đời sống khó khăn, tới đây cúng các cụ, chúng em định làm GIẦU NHANG thôi". Như thế là cúng bái thì sang kép, hẹp đơn, khó quá thì thắp nén hương thôi. Câu trên em nghĩ tiên sinh kiến giải thế là hợp lí lắm, ý là giỗ cha có thể làm qua loa, nhưng ba ngày tết giỗ nhưng ông bà ông vải, cha mẹ... lại là tết của các loại tết cho nên cứ phải là cơm rượu đàng hoàng".
    -Đúng là thành ngữ, tục ngữ có nhiều dị bản, nhiều cách hiểu, đôi khi các dị bản và cách hiểu cùng tồn tại. Tuy nhiên, chúng ta nên tìm tòi để hướng tới một cách hiểu hay, có lý hơn cả.
    À nhân đây cháu xin góp ý: khi Bác chia sẻ bài từ Blog lên FB cháu nghĩ Bác nên lựa chọn, copy một đoạn đặc sắc của bài viết để đăng giới thiệu sẽ hấp dẫn bạn đọc hơn là chỉ có cái tít bài và dòng chữ "Mời đọc trên Blog Vũ Nho".
    Một lần nữa xin được trân trọng cảm ơn bác Vũ Nho và bạn đọc. 

    Trả lờiXóa
  3. Tôi thấy ý kiến của Chang Feng ( Phạm Văn Ánh) khá thú vị. Nghĩa là ngày giỗ cha, có thể GIẦU NHANG, không có cỗ bàn thì chủ nhà và con cháu bị ĐÓI là đương nhiên. Nhưng giả như có cỗ bàn, song do điều kiện kinh tế eo hẹp, khách mời lại quá đông ( như ông Vũ Dung giải thích) thì đương nhiên, chủ nhà vẫn bị ĐÓI vì không có cái gì để ăn. Cả hai cách giải thích này đều làm rõ một điều là ngày GIỖ quan trong như vậy, cứ tưởng là sẽ được NO, nhưng hóa ra là...bị ĐÓI. Đói là do không có cái ăn ( đã giầu hương rồi thì còn có gì đâu mà ăn). Nó khác xa cách giải thích của ông Tình và ông Dương là ĐÓI vì không có tâm trạng, không có thời gian để ĂN. Tôi cho rằng dù ông Tình đã khảo sát kĩ càng, ông Dương chỉ giải thích chung chung, song lập luận của cả hai ông đều không sát thực tế. Nếu có cỗ bàn đầy đủ thì dù không có tâm trạng, không có thời gian thì CHỦ NHÀ có thể không NO, song DỨT KHOÁT không bị ĐÓI! Cách giải thích của hai ông Dương và Tình không hợp và anh Hoàng Tuấn Công bác là có lí!

    Trả lờiXóa
  4. Tiện đây cũng xin cung cấp thêm một câu tục ngữ : Trách người bỏ giỗ, không trách người cỗ mọn. Nghĩa là làm giỗ, cốt là lòng thành. Có thể chỉ "giầu nhang" như bác Chang Feng cung cấp. Và nếu không có điều kiện thì làm cỗ mọn ( cỗ bé, không nhiều món ăn). Cỗ mọn, tất nhiên là không đủ để mọi người ăn NO, thế nên chuyện bị ĐÓI trong ngày giỗ cha là chuyện không phải hiếm gặp.

    Trả lờiXóa
  5. Thưa bác Vũ Nho,
    Trong cụm từ "giầu nhang" của Phạm Văn Ánh, có lẽ phải là "dầu nhang", có nghĩa là chỉ có đèn (hoặc nến) và nhang (hương). Tương tự, liên quan chuyện cúng lễ, dân ta còn có "tiền giọt dầu" để đóng góp với nhà chùa, với ban tổ chức.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không phải là ông Ánh nhầm đâu bạn ạ. Giầu này là "giầu không", một loại không thể thiếu trong các ngày giỗ, lễ. Đó là "cơi giầu, be rượu" Giầu là giầu cau, cùng với nhang ( thẻ hương) gọi là Lễ mọn, hay lễ đạm bạc xin các cụ "chước" ( Châm chước, bỏ qua) Không phải là dầu đèn theo ý nghĩ đóng góp "tiền giọt dầu" như bạn nghĩ.

      Xóa
    2. Cháu cảm ơn bác Vũ Nho đã hồi đáp. Cháu có biết từ "giầu" (trầu) nhưng trong cảnh huống này cháu không nghĩ ra. Có thể do khi nói chuyện đạm bạc, đơn giản, mọi người hay dùng ăn trầu, uống nước.

      Xóa