NGƯỜI
ĐẸP NHÂN TẠO
Seikochidichi (Nhật Bản)
Vũ Công Hoan dịch
Đây
là một cô gái người máy chế tác cực kỳ khéo léo. Có thể nói bất luận người đẹp
xinh tươi cuốn hút đến mức nào cũng không thể so sánh với cô gái mốt nhân tạo
này. Do tiếp thu một cách rộng khắp mọi ưu điểm của người đẹp, cho nên cô gái
người máy này quả thật đã trở thành tiên nữ thập toàn thập mỹ. Nhưng cô hay ra
vẻ kênh kiệu, thường phớt bơ người khác. Song như thế cũng hợp tình hợp lý. Nên
biết rằng, có nhiều cô gái xinh đẹp mắt luôn hếch lên, vô cùng kiêu ngạo.
Thông
thường không ai muốn đi chế tác loại rô bốt xinh đẹp mà không thực dụng này. Rất
đông người nhận xét, dầy công tốn sức đi
chế tạo loại người máy
có hiệu suất công tác ngang bằng
con người là việc ngu xuẩn được chẳng bù mất. Nếu có khoản kinh phí ấy hoàn
toàn có thể mua các loại máy móc có hiệu suất cao. Về công nhân thao tác máy
càng khỏi phải lo - Đâu đâu cũng có người thất nghiệp, cần bao
nhiêu thuê bấy nhiêu, cứ gọi là vô thiên lủng.
Trong
cuộc cạnh tranh doanh nghiệp quyết liệt, có một khách sạn đứng trước nguy cơ sập
tiệm. Để có khách hàng, ông chủ đã thân chinh bỏ tiền chế tác một cô gái người
máy giầu sức hấp dẫn. Đối với ông chủ khách sạn mà nói, rượu chẳng qua chỉ là một
công cụ buôn bán, cho dù ở trong nhà mình, hay ở trong nhà hàng, người ta đều
không mấy hào hứng ngồi uống rượu một mình. Từ sau khi có cô gái người máy,
khách sạn của ông đông khách hẳn lên,
khách uống say sưa tuý luý, cứ việc tung
phứa tiền ra, ông chủ mặt mày hớn hở, hoa nở trong lòng.
Do
cô gái người máy này quyết định vận mệnh của khách sạn, bởi thế, ông chủ đã dốc
hết tâm tư chế tác một rô bốt hết sức xinh đẹp hấp dẫn. Cô có nước da trắng như
ngọc, quyết không kém bất cứ thiếu nữ xinh đẹp nào, hoàn toàn có thể lấy cái giả
làm rối loạn cái thật. Người không biết nội tình nhìn thấy chắc chắn sẽ cho rằng
đây là một cô gái có làn da nõn nà nhất trong số đàn bà mình trông thấy.
Nhưng
đầu cô lại trống rỗng, gần như không có gì. Bởi vì ông chủ chỉ quan tâm dồn
công phu trên bề ngoài của cô gái, không chú ý đến mặt trí lực. Cô gái người
máy xinh đẹp này chỉ biết trả lời những câu giản đơn và bưng rượu lên uống.Song
chỉ cần làm được những điều này cũng đã đủ.
Ông
chủ vừa chế tác xong cô gái người máy đã lập tức đặt cô trong quán rượu. Tuy
nói trong quán còn có nhiều chỗ trống, nhưng ông chủ vẫn đặt cô gái ở trong quầy,
ngộ nhỡ có sơ xuất bị tiết lộ thì hỏng
bét.
Các
khách hàng nhìn thấy trong quán ba có một cô gái xinh trẻ mới đến đều tranh
nhau chào hỏi làm quen. Khi họ hỏi họ tên và độ tuổi, cô vẫn có thể từ tốn tủm
tỉm cười trả lời, nhưng hỏi sâu thêm thì cô im lặng không đáp. Tuy vậy cũng
không ai phát giác ra cô gái là người máy.
-Cô
em tên là gì?
-
Là Bu khơ.
-
Năm nay bao nhiêu tuổi?
-
Em vẫn còn trẻ lắm!
-
Rốt cuộc là bao nhiêu?
-
Em vẫn còn trẻ mà!
-
Tức là là…
-
Em vẫn còn trẻ mà!
Bởi
khách đến cửa hàng này uống rượu phần đông là những người khá văn minh lịch sự,
cho nên không truy hỏi tiếp để tránh cho người bán hàng khó xử.
-
Bộ
quần áo này đẹp quá nhỉ?
-
Bộ
quần áo này
rất đẹp.
-
Em
thích cái gì?
-
Em
thich cái gì
ư?
-
Em
vui vẻ uống thoả mái chứ?
-
Em có thể vui vẻ uống thoải mái.
Cô
gái vui vẻ điềm nhiên nâng cốc lên uống hết ly này đến ly kia, song không hề
say.
“Có
một cô gái trẻ xinh đẹp, tự cho mình thanh cao, thích làm ra vẻ, khi đáp lời vẻ
mặt lạnh tanh ”. Tin ấy truyền đi, khách hàng không hẹn mà cứ tới tấp tìm đến
quán rượu. Mọi người ai ai cũng rất hào hứng đến uống và tiếp chuyện với người
đẹp Bu khơ, đồng thời được mời cô uống
rượu.
- Trong những khách hàng này em thích ai nhất?
-
Em
thích ai nhất ấy ư?
-
Em
không thích anh ư?
-
Vâng,
em thích anh !
-
Lần
sau chúng mình cùng đi xem phim được
không em?
-
Vâng
đi xem phim.
-
Bao
giờ thì đi xem?
Một
khi không trả lời được, cô Bu khơ liền thông qua sóng điện vô tuyến phát tín hiệu
khẩn cấp, thế là ông chủ vội vàng bước đến giải vây.
-
Thưa
các vị , xin các vị đừng đùa quá đà.
Đương
nhiên, đa phần quý khách đều thấu tình đạt lý, ai nấy đều có vẻ hơi ngượng cười,
không vui đùa nữa.
Ông
chủ liền đứng trong quầy hàng, chốc chốc lại ngồi xuống, thu hồi rượu từ trong ống
nhựa dưới chân cô Bu khơ, lại đem bán cho khách hàng một cách “công bằng hợp
lý”.
Nhưng
các khách hàng không phát hiện ra bí mật này. – Cô gái trẻ măng mà tửu lựợng không ít, có thể
đoán biết sức cô khoẻ biết chừng nào. Cô cũng không điệu đà liếc mắt đưa tình, bám níu, quấy rầy. Khách mời cô uống rượu, cô thường uống cạn một
hơi, cũng không hề tỏ ra chếnh choáng. Chẳng bao lâu, người đẹp xuất chúng này
trở nên nổi tiếng gần xa, khách hàng nghe tin kéo đến ngày càng đông hơn.
Trong
số khách hàng này có một chàng trai, vừa
trông thấy Bu khơ, chàng đã xiêu lòng, ngày nào cũng đến uống rượu. Đương
nhiên, mặc dù anh chàng tươi cười, ân cần hỏi chào như thế nào, cô gái vẫn như
đàn gẩy tai trâu, uổng công vô ích. Nhưng anh ta không hết hy vọng, trái lại
càng đeo đuổi mạnh hơn. Để chiếm được trái tim em, anh chàng sẵn sàng theo lao,đã
dốc sạch túi.
Cuối
cùng bởi không trả nổi tiền rượu, anh ta không thể không đâm liều, cố tình lấy
tiền trong gia đình ra tiêu. Bố anh ta đã nổi khùng quát mắng con“ Từ nay trở
đi tao cấm mày không được lai vãng đến chỗ ma quỷ đó.Tiền đây, đem trả họ, hãy
nhớ, đây là lần cuối cùng!
Chàng
trai cầm tiền đến quán rượu. Anh ta xót xa nghĩ, tối nay là lần cuối cùng. Anh
ta buồn rầu ngồi uống rượu. Để tỏ lời tiễn biệt, anh chàng chốc chốc lại nâng ly, mời cô Bu khơ uống hết
khá nhiểu rượu.
-
Ôi,
từ nay trở đi không bao giờ được đến đây nữa.
-
Không
bao giờ còn đến nữa sao?
-
Em
có thấy buồn đau không?
-
Buồn
đau chứ!
-
Có
lẽ đây không phải lời thật lòng của em?
-
Đây
không phải lời thật lòng.
-
Không
có ai lạnh lùng vô tình hơn em.
-
Không
có ai lạnh lùng vô tình hơn em ư?
-
Anh
hận không thể giết chết em!
-
Xin
giết chết em đi.
Chàng
trai len lén móc túi lấy ra một gói thuốc độc rắc vào ly rồi rót đầy rượu đưa đến
trước mặt Bu khơ.
-
Xin
lại uống một ly nữa.
-
Uống
một ly nữa.
Chàng trai mở to mắt nhìn
cô Bu khơ ngửa cổ dốc cạn ly.
Chàng
trai nói một cách rửa hận:
-
Chết
một cách thần không hay ma không biết mới tốt.
Cô Bu khơ
cũng khe khẽ gật đầu nói
-
Chết
một cách thần không hay ma không biết!
Chàng
trai mãn nguyện, quay đầu nhìn sau lưng cô Bu khơ lần cuối cùng, anh trả tiền
rượu cho ông chủ rồi bỏ đi. Bên ngoài tối đen như mực, đêm đã về khuya.
Sau
khi chàng trai ra khỏi cửa, ông chủ liền nói to với các khách hàng còn lại.
- Bắt
đầu từ bây giờ, tôi mời mọi người uống rượu Xin các vị cứ việc vui vẻ uống thoả
thích.
Tuy
nói là mời khách, nhưng ông chủ cũng không bị thiệt, bởi vì đã đêm khuya thanh
vắng, chẳng còn khách đến nữa. Hơn nữa, rượu ông chủ mời khách uống cũng chỉ là
thứ rượu thu hồi từ ống nhựa dưới chân cô gái Bu khơ, khỏi phải mất tiền mua.
-
Ha
ha—
-
Tốt
lắm, tốt lắm!
Khách
hàng và nhân viên phục vụ trong quán vui mừng hớn hở nói cười ầm ĩ , chúc nhau uống
thoải mái.
Ngay đến
ông chủ cũng bị vui lây, đứng trong quầy hàng, ông nâng ly từ từ uống.
Tối
hôm ấy, trong quán rượu đèn luôn bật sáng trưng. Lạ lùng thay, rõ ràng không có
ai bỏ về, nhưng trong quán vắng lặng như chết. không thấy bất cứ ai nói chuyện,
chỉ có một chiếc máy thu thanh luôn luôn phát ra tiếng nhạc êm vui .
Một lát
sau máy thu thanh phát ra tiếng
- Chào
thân ái, chúc các vị ngủ ngon.
Sau đó tắt
hẳn.
Thế là, cô gái Bu khơ cũng tự nói một tiếng.
-
Chào
thân ái, chúc các vị ngủ ngon.
Tiếp
theo là sự chờ đợi vô cùng nhạt nhẽo -- sẽ đến lượt ai chào
hỏi cô đây?
Vũ Công Hoan dịch
(Theo
“Khoa học và văn hoá” số 3 năm 2009)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét