Hoàng Dân
Bỗng
Việt Phương
Bỗng nhiên vũ trụ thuộc về ta
Khi căn phòng còn một mình hai đứa
Như tình cờ như hẹn hò như bất ngờ như lời hứa
Một phút một đời không biết nữa thời gian
Anh đứng sát bên em yên lành tan vỡ
Lạnh buốt như băng rực lửa nồng nàn
Anh muốn ôm em như đôi người yêu
choàng vai nhau khi bên hồ
sương khuya đã giá
Như người chồng sau ba mươi năm cách chia
trong đêm ghì lấy vợ
Như hai bạn gái thèm một cánh tay trai,
siết chặt nhau trong hang đá Trường Sơn
Đặt đôi môi anh lên trái tim tim xinh nhỏ tự
mình son
Hút hơi em như ong hút nhuỵ
Hôn nhau cái hôn có con người ma quỉ với thần
tiên
Và cứ thế anh lặng im đứng yên
lặng im đứng yên
Nâng niu một cái gì bùn đất thiêng liêng
mong manh vững bền giữ gìn lan toả
Em có nghe ngoài ngõ tiếng chim chuyền
Dưới chân thềm không cài then cửa mở
Anh ra đi phả buồn vui vào gió
Gửi êm đềm bão tố lại cho em
Mai về quê em thơm lên tóc mẹ
Cầm bàn tay chai xoa bàn chân nẻ
Cảm ơn người xa lạ thế đã sinh anh
Lời bình của Hoàng Dân
Tuy tác giả không ghi năm sáng tác nhưng tôi nghĩ
có thể bài thơ ra đời trong khoảng thời gian đang diễn ra cuộc kháng chiến
chống Mĩ cứu nước của dân tộc ta. Nếu vậy thì cách mở đầu bài thơ được coi là
khá lạ so với những bài thơ cùng thời:
Bỗng nhiên vũ trụ thuộc về ta
Khi căn phòng còn một mình hai đứa
Như tình cờ như hẹn hò như bất ngờ như lời hứa
Một phút một đời không biết nữa thời gian
Anh đứng sát bên em yên lành tan vỡ
Lạnh buốt như băng rực lửa nồng nàn
Bỗng nhiên vũ trụ thuộc về ta nghĩa là giờ đây chỉ có hai ta hiện hữu. Điều gây ấn tượng với người
đọc là cụm từ “một mình hai đứa”. Thông thường đã “hai đứa” thì không thể là
“một mình”, nhưng hình như cái “một mình” ở đây
nhằm đặc tả sự vồ vập, xoắn xuýt… giữa hai kẻ đang yêu. Với họ, đây
không phải là cuộc gặp gỡ nơi trần thế, mà là cuộc gặp gỡ trong mơ: như tình
cờ, như hẹn hò, như bất ngờ, như lời hứa… Trong thời bình thì lời hứa, lời hẹn…
có thể có xác suất trở thành hiện thực tới 90% trở lên; còn trong thời chiến
thì ngược lại, có tới 90% trở lên luôn có nguy cơ bị chiến tranh huỷ hoại. Thế
cho nên, được gặp nhau lần này cũng có thể là lần cuối và do đó “Một phút một
đời không biết nữa thời gian”. Một phút nén chặt cả một đời và một đời chỉ là
một khoảnh khắc thời gian vụt qua trong cõi vô cùng. Hai câu cuối của khổ thơ
chứa hai cặp tiểu đối:
Anh
đứng sát bên em yên lành / tan vỡ
Lạnh
buốt như băng / rực lửa nồng nàn
Ta đứng sát vào nhau tới mức không thể sát hơn
được nữa để tận hưởng phút “yên lành” hiếm hoi và để bùng nổ sự tận hiến trong
tình yêu. Ta đứng sát vào nhau để thảng thốt giật mình sợ hãi và để vỡ oà trong
niềm hạnh phúc tuyệt vời của khoảnh khắc giao hoà âm dương. Đó là khoảnh khắc
“rực lửa” đốt cháy mọi giáo điều của lí trí, chỉ còn sự cuồng nhiệt của một
tình yêu trần thế thấm đẫm bản năng thiên phú nồng nàn.
Nhưng ngọn lửa tình yêu dù có nóng tới cả ngàn
độ thì những kẻ đang yêu dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, nó cần được “tăng
nhiệt” tới vô cùng:
Anh
muốn ôm em như đôi người yêu
choàng vai nhau khi bên hồ
sương khuya đã giá
Như người chồng sau ba mươi năm cách chia
trong đêm ghì lấy vợ
Như hai bạn gái thèm một cánh tay trai,
siết chặt nhau trong hang đá Trường Sơn
Câu thơ “Như hai bạn gái thèm một cánh tay
trai, siết chặt nhau trong hang đá Trường Sơn” vừa là một phép so sánh đặc tả
sự triệt tiêu mọi khoảng cách giới tính trong tình yêu lứa đôi, vừa là một bằng
chứng tố cáo sự phi nhân vô đạo của chiến tranh, bởi chính chiến tranh đã huỷ
diệt một trong những đặc ân thiên phú lớn nhất của con người: TÌNH YÊU!
Đến khổ thơ thứ ba thì tác giả đã cụ thể hoá
một cách sinh động những “thao tác” trong tình yêu, những “thao tác” ấy có vẻ
phổ quát và mang tính điển hình; nhưng thú thật là không ít người đọc hình như
vẫn cảm thấy “thèm muốn” được yêu như vậy:
Đặt đôi môi anh lên trái tim tim xinh nhỏ tự
mình son
Hút hơi em như ong hút nhuỵ
Hôn nhau cái hôn có con người ma quỉ với thần
tiên
Và cứ thế anh lặng im đứng yên
lặng im đứng yên
Nâng niu một cái gì bùn đất thiêng liêng
mong manh vững bền giữ gìn lan toả
Em có nghe ngoài ngõ tiếng chim chuyền
Dưới chân thềm không cài then cửa mở
Anh ra đi phả buồn vui vào gió
Gửi êm đềm bão tố lại cho em
Câu thơ “Hôn nhau cái hôn có con người ma quỉ
với thần tiên” thoạt nghe có vẻ đơn giản như một câu nói thường ngày, nhưng khi
nằm trong trường cảm xúc của bài thơ thì nó bỗng vụt sáng để trở thành một câu
thơ hay. Hay bởi nó nói đúng bản chất của nụ hôn nói riêng, tình yêu nói chung.
Sau này, ông Nguyễn Bảo Sinh đã “tường minh hoá” cái ý này thật tuyệt: “Trong
mê tình chỉ là tình/Tỉnh ra mới biết trong tình có dâm/Trong mê dâm chỉ là
dâm/Tỉnh ra mới biết trong dâm có tình”. Trong nụ hôn này có cả “con” và
“người”, có cả ham muốn nhục dục và khát vọng tận hiến, có cả thực và mơ, có cả
tầm thường và cao cả, có cả cái khả ái và cái ghê tởm… Tóm lại, đây là bộ mặt
đích thực của tình yêu, bởi trong tình yêu có tình dục, tình dục là kết quả của
tình yêu, không có tình dục thì tình yêu sẽ chết yểu; nhưng nếu chỉ có tình dục
thì đó là hành vi thú vật. Có thể nói, hoan lạc trong một cuộc tình tận hiến
không chỉ là hoan lạc, nó còn là sự thăng hoa của những xúc cảm tiềm tàng từng
bị nén chặt, bị ức chế bởi những lí do khách quan hoặc chủ quan nào đó. Những
xúc cảm lứa đôi được giải phóng sẽ tạo nên một nguồn năng lượng kì diệu giúp
cho lòng ham sống, ham yêu, ham hành động hướng thiện của con người có sự phát
triển đột biến, khó lường.
Những kẻ đang yêu có thể đứng chết lặng để
chợt ngộ ra những điều thật giản dị của hạnh phúc:
Và cứ thế anh lặng im đứng yên
lặng im đứng yên
Nâng niu một cái gì bùn đất thiêng liêng
mong manh vững bền giữ gìn lan toả
Em có nghe ngoài ngõ tiếng chim chuyền
Dưới chân thềm không cài then cửa mở
Bởi tình yêu đích thực bao giờ cũng có cái vẻ
hoang sơ để ta khám phá “Nâng niu một cái gì bùn đất thiêng liêng”, có cái rủi
ro của hoàn cảnh và đức tin của lòng chung thuỷ “mong manh vững bền giữ gìn lan
toả”.
Và cũng bởi tình yêu là sự giao hoà tuyệt đối
giữa hồn người với thiên nhiên “Em có nghe ngoài ngõ tiếng chim chuyền”, là sự
tin cậy tuyệt đối giữa con người với con người “Dưới chân thềm không cài then
cửa mở”.
Một tình yêu chân chính, cao thượng còn có khả
năng thanh lọc tâm hồn cho con người; loại bỏ mọi hoài nghi, cảnh giác, đề
phòng. Ca dao nói: “Chửa quen đi lại cho quen/Tuy rằng cửa đóng nhưng then
không cài”, còn Việt Phương thì: “Dưới chân thềm không cài then cửa mở”. Cái
“kinh thành bỏ ngỏ” này của những kẻ đang yêu là gì, nếu không phải là những
bước chân đầu tiên trên con đường hành thiện?
Nhưng trong tình yêu, nếu so sánh thời gian
của mọi cuộc gặp gỡ với thời gian mà hai kẻ đang yêu phải xa cách nhau trong
khắc khoải đợi chờ thì những cuộc gặp gỡ vẫn là quá ngắn; bởi thời gian mà
những kẻ đang yêu phải chờ đợi là thời gian tâm lí chứ không còn là thời gian
vật chất nữa.
Thế cho nên, lạnh lùng cắt ngang mọi đam mê
cuồng nhiệt sẽ là những cuộc chia li:
Anh ra đi phả buồn vui vào gió
Gửi êm đềm bão tố lại cho em
Cái anh mang đi là niềm vui có em và nỗi buồn
có thể mất em. Cái anh gửi lại có thể là những kỉ niệm “êm đềm” về tình yêu,
nhưng cũng có thể là “bão tố” không chỉ đến từ bầu trời, mặt đất, mà là đến từ
miệng thế, lòng người… Ôi chao là “mong manh”! Có “giữ gìn” được không?
Cái kết của bài thơ thật bất ngờ. Dường như
mạch cảm xúc của tình yêu đã vận động “tới giới hạn” để “lượng đổi chất đổi”,
tình yêu không chỉ còn là giá trị tự nó nữa, mà đã được vinh thăng thành lòng
biết ơn các bậc sinh thành:
Mai về quê em thơm lên tóc mẹ
Cầm bàn tay chai xoa bàn chân nẻ
Cảm ơn người xa lạ thế đã sinh anh
Người mẹ giản dị, “thô sơ da thịt” (chữ của
nhà thơ Y Phương dùng trong bài thơ “Nói với con”) với “bàn tay chai”, “bàn chân
nẻ” vốn là “người xa lạ”; nhưng lại chính là người đã “sinh anh”. Trong niềm
hạnh phúc trần thế ngất ngây này, xin cho anh được “thơm lên tóc mẹ” như một sự
tri ân đối với người mẹ đã từng mang nặng đẻ đau để sinh ra cái đẹp, sinh ra
tình yêu và sinh ra anh!
Thạch Bàn, thứ bảy, 15.3.2014
Mai về quê em thơm lên tóc mẹ
Trả lờiXóaCầm bàn tay chai xoa bàn chân nẻ
Cảm ơn người xa lạ thế đã sinh anh
Khổ thơ này cần được đọc kĩ. Ai thơm lên tóc mẹ? EM hay ANH? Em thơm lên tóc mẹ có lí hơn vì EM cảm ơn MẸ đã sinh ANH ( cho em). Phải chăng khi Hoàng Dân viết " xin cho ANH được "thơm lên tóc mẹ"... là có một sự NHẦM?