Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Ngôi nhà thờ bị lãng quên




  Thơ Xéc gây Mikhancov trong bản dịch Việt, Tày của Triệu Lam Châu
 Viên gạch và tảng băng

Một viên gạch xám
Nằm trên tảng băng trắng tinh
Trôi theo dòng nước yên bình
Viên gạch ấy không ngớt lời chỉ đạo
Cho tảng băng kia bơi:
Đừng đi theo hướng này
Phải đi theo hướng nọ
Đừng ép sát vào bờ
Đừng có kêu lách tách…

Vừa chào mùa xuân tới
Tảng băng kia chợt tan.
Viên gạch xám chìm vào đáy nước…
                                               1947


Hỏn kích oạ gộc nặm thin

Mì hỏn kích moong đeo
Nòn nưa gộc nặm thin khao bích
Lây rièo thieo nặm ỏn an
Hỏn kích mỉn bấu t’ặng gằm chỉ tải
   Sle hỏn thin  t’ỉ  lòi:
D’á pây rièo hưởng đai
Mẻn pây rèo hưởng nẩy
D’á xảy ép xẳn gằn
D’á đảy moòng khoóc khoéc…

Náo tỏn rẳp phông mà
Gộc nặm thin rựt dưởc ngay nò.
Hỏn kích moong chẳng lồng ghị t’ả…
                                     1947

                                                                                        
   Ngôi nhà thờ bị lãng quên
Một ngôi nhà thờ
                Bị lãng quên trong rừng sâu
Nơi chan chứa rạng ngời bao nét cũ
Mà bụi phủ dày…

Rồi người ta bỗng nhận ra
Đấy là di tích cổ xưa vô giá                                 
Cần phải được trả về
                             Đích thực trong đời.

Người ta bày ra
                         Vốn trùng tu
Bổ nhiệm giám đốc và phó giám đốc
Nhà thờ cổ thành viện bảo tàng.

Tất cả thật tuyệt vời, giá như
Ý tưởng ấy không hiện về
                        Rọi sáng đầu giám đốc:
Để mở rộng tầm nhìn cho đời
 Phải dỡ bỏ bức tường vây quanh nhà cổ.

Ôi bức tường vây cổ kính
Trải qua bao cuộc bể dâu
Ngươi đứng vững trước bao bạo chúa
Mà thành gạch vụn thế này đây.
                                1947
  


                                                                  

    Ăn rườn slớ mẻn lùm loẳng
 Mì ăn rườn slớ đeo 
                      Mẻn lùm chang đông lẩc
 Đin slủ d’ưởng rủng roàng lai cáu mjảc
 T’ọ cứ này mửn hốm têm na…

Lăng mà boong ngòi oóc
T’ỉ  lẻ pỏn cáu sliêng liềng
Mẻn đảy pjá mà chá luông
                                 Chăn dình chang t’ởi.

P’ậu báy oóc
                       Pỏn  slấư  p’jằng
Pẳn oóc lạo cốc oạ lạo nhỉ
Rườn slớ cáu piến p’ần rườn d’om.

Thuổn thảy đây pèng, uảng nắm mì
Slưởng nẳm mỉn phứt mà
                              Rủng tích thua lạo cốc:
Sle khay quảng mác tha
Mẻn lỉt pha chình queng rườn slơ.

Rôi pha chình cáu mjảc
Quá lai slì khỏ d’au
Gần d’ặng mắn tó tha lai chủa rại
T’ọ cứ này tốm tác p’ận nẩy nò.
                                              1947
 
    Mẹ…

Gấu mẹ hỏi thỏ mẹ:
Sao bà trùm chiếc nón màu xanh
Lên đầu đứa con mình như thế?

Thỏ mẹ trả lời rằng:
Trong rừng đây có nhiều thợ săn
Phải lo giữ con mình chứ.
Nguy hiểm quá chừng!
À thôi…
  Kẻo con mình nghe thấy…
                                    1965
         
          Mẻ…

Mi mẻ xam thó mẻ:
Nỉ lăng d’à chúp khiêu
Khửn thua tua lủc eng p’ận mỉn?

Thó mẻ d’ẳng pjá gằm:
Chang đông nẩy mì lai chảng thấu
Mẻn slỉnh tình dửc lủc rà đây.
Lao d’au lai a nỏ!
À, nắm phuối them a
Sle lủc eng khói tỉnh nhìn, nỉ nớ…
                                             1965
           

     
    Cây thu lôi

Với thân hình cháy sém
Cây sồi trăm tuổi đứng vươn cao
Trước ngôi nhà đối diện.
Trong giông tố, sấm chớp đùng đùng
Cây sồi ưỡn ngực mình
Đón bao tia sét đánh.

Rồi có người lại thấy
Cây sồi kia chắn mất tầm nhìn
Từ cửa sổ hóng mát.
Người ấy chặt cây sồi già
Để thoáng lối đi vào vườn cũ.

Rồi lại sấm đùng đùng
Sét đánh cháy ngôi nhà thành tro bụi
Trong màn đêm mông lung
Tia sét kia tìm hoài, chẳng thấy
Cây  thu lôi quen xưa…
                                        1967

   Co slu vạ phét

Co mạy slồi mẩy đíp
D’ặng pác pi slung quít
D’ú tó nả nghé rườn.
Vạ phân đăng cồm cồm
Co mạy slồi ẻn ấc
Rẳp lai thieo vạ phét.

Mì gần  t’iẻo ngòi hăn
Co slồi  d’à  t’àng mủng
Tứ phắc táng nao lồm.
Gần mỉn thẳm slồi ké
Sle sloác t’àng khảu sluôn.

Vạ  t’iẻo đăng cồm cồm
Vạ phét tức mẩy rườn
Chang gừn đăm mjoong mú
Thieo phét xa bấu hăn
Co mạy slồi quén cáu…
                                    1967

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét