Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

LỜI NGUYỀN CỦA ÔNG NỘI



                                                                      Nhà văn Vũ Công Hoan

  LỜI NGUYỀN CỦA ÔNG NỘI
                                                                                      Giang Ngạn
                                                                                 Vũ Công Hoan dịch

          Ông nội là người tuổi thọ cao ở Hoàng Nê Loan chúng tôi, rút cuộc ông cũng không qua nổi mùa đông này, khi gió mùa đông bắc vù vù gào thét ngoài trời, ông đã lặng lẽ ra đi. Ông nội đã qua đời, cặp mắt toả hết ánh sáng cứ trợn tròn khiến ai nấy trông vào cũng khiếp vía. Gia đình tôi ba đời chỉ có một con trai. Tôi là cháu đích tôn duy nhất của ông nội. Ai cũng bảo, quá ba mươi cậu chưa lấy vợ, ông nội không yên tâm nhắm mắt ra đi.
         
          Kỳ thực tôi biết tại sao ông nội chết không nhắm mắt.
         
          Quì trước linh đường, tôi khóc như mưa. Lời ông nội nói với tôi trong đêm trước khi chết cứ văng vẳng bên tai. Thở khó nhọc, ông nội nói với tôi, cháu nhất định phải ngủ với nó.
         
          Người con gái ông nội giục tôi ngủ với cô là Đào Ỷ Ỷ học sinh của tôi.
         
          Sau khi làm luận án tiến sĩ, tôi được tuyển chọn làm giáo sư của một trường đại học. Trong lớp tôi dạy có mấy sinh viên đến từ Đài Loan và Hồng Kông. Ngạc nhiên nhất là trong số đó có một nữ sinh Đài Loan tên là Đào Ỷ Ỷ cùng quê với tôi. Chúng tôi đều là người Hoàng Nê Loan huyện Ân Thành miền nam tỉnh Hà Nam. Cụ tổ của cô ấy là Đào Âú Ba, đại địa chủ ở Hoàng Nê Loan bị trấn áp, ông nội của Đào Ỷ Ỷ là con trai út của cụ tổ đang học ở tỉnh ngoài đã bỏ chạy sang Đài Loan, để lại một chi của họ ở đây. Biết là đồng hương với tôi, Đào Ỷ Ỷ vui sướng nhảy quớ lên, ôm lấy tôi quay mấy vòng. Ở nơi đất khách quê người gặp đồng hương tôi cũng không nén nổi niềm vui cười khà khà. Từ đó trở đi Đào Ỷ Ỷ có việc hay không có việc đều tìm tôi. Nghe nói tôi sắp sửa về Hoàng Nê Loan ăn tết xuân, Đào Ỷ Ỷ cũng không về Đài Loan, muốn cùng tôi về thăm quê hương bản quán. Tôi đã đồng ý.

         
          Tôi trân trọng giới thiệu Đào Ỷ Ỷ với mọi người trong gia đình. Tuy tôi cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại Đào Ỷ Ỷ là học sinh của mình, cả bố mẹ lẫn ông nội tôi vẫn sung sướng cười ngây ngất.
         
          Nhưng Ỷ Ỷ cũng không phải người ngoài, tôi gíơi thiệu thêm, Đây là quê tổ của Ỷ Ỷ , Cụ tổ của Đào Ỷ Ỷ  chính là Đào Âú Ba, tài chủ lớn trước ngày giải phóng.
         
          Bố mẹ tôi  bỗng ngẩn người, nụ cười tắt ngấm trên nét mặt.
          Con ngươi vẩn đục lâu nay của ông nội tôi lại bỗng sáng bừng lên.
          Sao vậy? Tôi bị nghẹt thở trước cảnh tượng khó xử này.
          Bố mẹ tôi rất nhahh chóng trở lại nụ cười trên mặt. Mẹ tôi còn kéo tay Đào Ỷ Ỷ nói, con gái ơi hoan nghênh cháu về chơi.
         
          Đến tối khi sắp sửa đi ngủ, ông nội lại gọi tôi vào buồng. Ông nhìn tôi với ánh mắt nóng bỏng, nói tỉnh khô, cháu hãy ngủ với con bé ấy.
         
          Tại sao ông nôị tôi lại trở nên khai thông đến thế?  Đã từng nhiều lần ông nội  tỏ thái độ cực lực phản đối tôi cùng ăn chung ở chung với bạn gái. Ông còn véo mạnh tai tôi để cánh cáo.

          Kỳ nghỉ đông năm thứ ba đại học, tôi dẫn bạn gái hớn hở về  thăm Hoàng Nê Loan.Mẹ chuẩn bị sẵn giường chiếu cho hai chúng tôi ở hai phòng khác nhau. Ngủ đến nửa đêm về sáng, bạn gáí lỉnh sang phòng tôi, chui vào chăn. Tôi  hơi hốt  hoảng, sợ bố mẹ mắng mình nông nôỉ, nhưng bố mẹ giả vờ như câm điếc, hình như không hề phát giác tung tích gì. Song ông nội nhẩy cẫng lên cực lực phản đối.
-         Thằng mất dạy, chúng mày cưới nhau chưa? – Ông nội véo tai tôi.
          -   Ai bảo chúng cháu phải cưới nhau? – Tôi giằng khỏi bàn tay to nổi gân xanh của ông nội.
          - Vậy mà dám ngủ với nhau?
          Chu Du đánh Hoàng Cái, muốn đánh thì đánh.
-         Thật  không biết xấu hổ, cút đi!
         
          Kỳ thật, tôi và bạn gái trở lại trường không bao lâu thì chia tay, bởi nguyên nhân tính cách không hợp.Từ đó về sau chúng tôi chỉ là bạn thông thường. Tôi và bạn gái đều bình thản, những chuyện như thế trong trường đại học chúng tôi bình thường hết chỗ nói. Nếu anh chị nào vì ngủ với người khác một lần, mà cứ bám riết, định treo cổ tự tử trên cây nhà người ta thì mới đúng là kẻ dịch tràn não. Tôi cảm thấy cài hố  ngăn cách  giữa tôi và ông nội có lẽ còn sâu hơn bất cứ khe núi rãnh biển nào trên thế giới. Muốn giải thích rõ chuyện này với ông nội đúng là còn khó hơn lên trời.
         
          Sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi, tôi vẫn chưa tìm được nửa bên kia, lần nào tôi lủi thủi về thăm Hoàng Nê Loan một mình, không chỉ bố mẹ tôi thất vọng, mà ông nội tôi cũng buồn. Ông nội cứ hỏi tôi hết lần này đến lần khác, sao lại chỉ có một mình cháu về?
 Không đưa vợ về ư? Tôi nghĩ, có lẽ ông nội muốn có chắt lắm rồi, nên đã giục tôi đi ngủ với Đào Ỷ Ỷ.
         
          Tôi đành phải nín cười nói với ông nội:
-         Người ta đâu có phải là vợ của cháu ông, làm sao cháu ngủ được với cô ấy.
          - Ông biết nó không phải – Ông nội thở nặng nề nói – Nhưng nhất định cháu phải ngủ vơí cô bé.
          - Tại sao? Tôi  thắc mắc hỏi lại.
          Im lặng lâu lắm, ông nội đau khổ kể lại với tôi lịch sử  thê thảm của gia đình : Bà cô út tôi ngày xưa làm con hầu cho nhà họ Đào, năm mười lăm tuổi bị Đào Ấu Ba hãm hiếp, đã nhảy xuống sông tự vẫn. Trước khi nhắm mắt cụ tổ tôi giặn lại bảo, đàn ông trong gia đình mình nhất định phải ngủ với con gái nhà họ Đào một lần để rửa hận. Sau ngày giải phóng, gia đình họ Đào, người chết thì đã chết, kẻ bỏ chạy thì bỏ chạy, ông nội và bố tôi không còn dịp nào rửa hận nữa.
         
          Ông nội tôi bảo, ông là người sắp chết, xem ra lời nguyền khó thực hiện, không dám đi gặp cụ tổ cháu. Dịp này may quá,  tự dưng con gái nhà họ Đào dẫn xác đến tận cửa. Cháu ngoan của ta, nhất định cháu phải ngủ với nó, cũng là để ông nội cháu chết được thanh thản, khỏi phải vương vấn lo nghĩ gì.
         
          Nghe lời ông nội nói, tôi khóc dở mếu dở, cứ cúi đầu im lặng, né tránh ánh mắt cứ nhìn chòng chọc thúc bách của ông nội. Im lặng như mây đen bao phủ trước cơn mưa bão giữa hai ông cháu tôi mỗi lúc một dầy. Cuối cùng ông nội không nhìn tôi nữa, cứ thở dài thườn thượt. Ngày hôm sau, ông qua đời, mắt ông cứ trợn tròn.
         
          Quì trước linh sàng của ông nội, tôi khóc không thành tiếng. Lưỡng lự mãi, tôi đã nức nở nói với ông:
-         Ông ơi, xin ông yên tâm, trở lại trường cháu sẽ ngủ với cô ấy.
         
          Tôi đã nghe thấy một tiếng ắc khe khẽ. Tiếng ắc này bỗng đập vào lục phủ ngũ tạng của tôi. Tôi nghĩ, ông nội tôi đã nhắm mắt.

                                               Vũ Công Hoan dịch ngày 10 tháng 3 năm 2012
                                             (Theo “Thiên trì tiểu tiểu thuyết” số 4 năm 2005)

2 nhận xét:

  1. Ôi, hận thù của người Á đông.
    Đau thương quá...?!

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn bạn cao tuổi Van Pham đã ghé quán và để lại nhận xét!

    Trả lờiXóa